Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa

Chương 10: Không ngốc



Chu Hoài Sơn cười hắc hắc: "Chính là vừa rồi, lúc các ngươi ăn cơm nha."

Chu Thanh..

Chuồng gà cách phòng bếp tầm ba, năm mét, Chu Hoài Sơn căn bản là gây án ngay dưới mí mắt mọi người. Làm sao có thể a! Hơn nữa, còn không nghe thấy tiếng gà kêu luôn.

"Ngươi không sợ bị phát hiện sao?"

Vạn nhất bị phát hiện, nhân vật Chu Hoài Sơn thiết lập sẽ triệt để sụp đổ, cơ hội đọc sách nàng khó khăn lắm mới tranh thủ được cũng sẽ hỏng hết. Vì ăn gà, ngươi thực sự là dám liều mạng.

Chu Hoài Sơn đầy vẻ đắc ý: "Sao có thể phát hiện được, các ngươi ở phòng bếp nói đến khí thế ngất trời, làm gì có ai rảnh mà chú ý bên ngoài nha."

"Coi như vừa rồi không có người chú ý, nhưng bây giờ ngươi cũng không sợ.."

Chu Hoài Sơn lắc đầu ngắt lời Chu Thanh.

"Yên tâm đi, sẽ không có người tới chỗ chúng ta đâu, chuyện ta muốn đi học, hôm nay đã định rồi, một nhà chú ba ngươi khẳng định muốn thương lượng chuyện tách ra ở riêng, ngươi đánh Vương Cường, ta đoán chừng một nhà đại bá của ngươi cũng không chỉ muốn thảo luận việc ta đi học mà còn phải bàn bạc chuyện Vương Cường, còn ông bà ngươi ấy à, bà nội ngươi chắc chắn đang muốn thuyết phục ông ngươi đổi chủ ý a, tất cả mọi người không có rảnh."

Chu Thanh..

"Đám ăn chơi trác táng các ngươi, cũng biết phân tích vấn đề sao?"

Chu Hoài Sơn liếc Chu Thanh trắng cả mắt: "Ngươi đừng có coi thường, chúng ta ăn chơi thì ăn chơi, nhưng không có nghĩa là chúng ta ngốc nhé!"

Chu Thanh..

Chu Hoài Sơn xoa xoa tay, đứng dậy leo lên giường: "Khuê nữ, chờ một lát ăn gà."

Gà đã được bọc bùn, bỏ vào trong lò, nàng còn có thể nói cái gì. Ngay cả lông gà cũng không cần nàng thu thập.

Gẩy gẩy bấc đèn, Chu Thanh lấy giấy bút ra, trải lên trên kháng: "Tới đây, viết chữ a."



Chu Hoài Sơn lập tức khóc ròng: "Bây giờ liền bắt đầu sao? Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt a! Viết cái gì được, ngươi bảo ta chép sách, dù sao cũng phải cho ta bản mẫu chứ."

Chu Thanh liền nói: "Tùy tiện viết chút gì đi, đến mai ta mang đến cho ông chủ nhà in trên huyện thành xem."

Chấm bút vào mực, Chu Thanh kín đáo đưa cho Chu Hoài Sơn: "Viết đi."

"Tùy tiện viết?"

"Ừ."

Chu Hoài Sơn nâng bút vung lên: 'Ta muốn ăn gà.'

Chu Thanh suýt chút nữa đã phun một ngụm máu ra ngoài, đưa tay vỗ lên đầu Chu Hoài Sơn. Có điều ngay lúc bàn tay chuẩn bị đập xuống đầu Chu Hoài Sơn, liền dừng lại.

"Ngươi mà là con trai ta, thì ăn no đòn rồi đấy, tờ giấy này đắt cỡ nào a, ngươi lại viết vớ vẩn gì thế hả?"

Chu Hoài Sơn ủy khuất nói: "Ta là cha ngươi!"

Chu Thanh tức giận thở phì phì.

Chu Hoài Sơn lại yếu ớt nói: "Hơn nữa, chỗ giấy này là mua một tặng hai, không cần tiền."

Chu Thanh.. Thật sự là tự bê đá đập vào chân mình.

Chu Hoài Sơn tiếp tục nói: "Còn nữa, là ngươi bảo ta tùy tiện viết còn gì."

Nói xong, Chu Hoài Sơn Nhất dùng gương mặt ủy khuất vô cùng nhìn Chu Thanh, ý tứ vô cùng rõ ràng: Là lỗi của ngươi, không thể trách ta!

Chu Thanh.. Oán hận trừng Chu Hoài Sơn, giơ tay chỉ xuống dưới hàng chữ 'ta muốn ăn gà', nói: "Ở đây, viết đức bất cô, tất hữu lân."

Chu Hoài Sơn vô cùng kinh ngạc: "Oa, ngươi còn hiểu《 luận ngữ》?"

Chu Thanh vỗ bàn một cái, quát: "Viết!"

Chu Hoài Sơn bĩu môi: "Viết thì viết."

Sau đó lưu loát hạ bút.

Mặc dù người không đứng đắn, nhưng Chu Thanh không thể không thừa nhận, Chu Hoài Sơn viết chữ rất khá. Rất có khí thế.

Chờ Chu Hoài Sơn viết xong, Chu Thanh lại nói: "Chỗ này viết Khắc minh tuấn đức, dĩ thấn cửu tộc."

Lần này Chu Hoài Sơn không nói nhảm nữa, nhanh chóng viết.

Chờ hắn viết xong, Chu Thanh nghĩ nghĩ, lại nói: "Viết Giải định thanh san bất phóng tùng/ Lập văn nguyên tại phá nham trung/ Thiên ma vạn kích toàn kiên kính/ Nhâm nhĩ Đông tây Nam Bắc phong."

Chu Hoài Sơn đang muốn đặt bút, bỗng nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn Chu Thanh: "Khuê nữ, ngươi còn có thể làm thơ sao?"



Chu Thanh nhìn hắn chằm chằm: "Viết cho xong đi."

"..."

Nhìn Chu Hoài Sơn đặt bút, tâm tư của Chu Thanh liền tung bay. Cổ đại tìm sách chép cũng không dễ dàng, nàng không có niềm tin tuyệt đối, chỉ có thể dùng một chút thơ cổ nàng từng học ở hiện đại để đi lừa đổi chút lợi lộc thôi. Tranh thủ một chút cơ hội. Bài thơ này nàng đã thuộc làu làu, từ ngữ cũng coi như giản dị, nói là Chu Hoài Sơn viết, cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.

Chờ Chu Hoài Sơn viết xong, Chu Thanh lấy tờ giấy lên nhìn. Phải nói, chữ của Chu Hoài Sơn rất xứng với khí thế của bài thơ này.

"Ngươi có biết vẽ tranh không?"

Chu Hoài Sơn lắc đầu: "Nói đùa gì vậy, nếu ta có thể vẽ tranh, còn gọi gì là công tử là lượt? Khuê nữ ngươi có phải là hiểu lầm đám công tử phong lưu chúng ta không đấy?"

Chu Thanh.. Nàng cảm nhận được cảm giác bạo kích khi phụ đạo bài tập cho người ta. Nhà khác là con cái báo, nhà nàng thì hay rồi: Cha báo! Lại còn không thể đánh!

Xoa xoa trán, Chu Thanh đưa chỗ giấy còn lại cho Chu Hoài Sơn, nói: "Viết ra tất cả kiểu dáng chữ Hỉ, chữ Phúc mà ngươi biết đi.". Truyện Xuyên Không

Chu Hoài Sơn đầy mặt không tình nguyện: "Đều viết? Rất nhiều a. Tay ta có chút đau rồi."

Chu Thanh cắn răng, quát: "Viết."

Chu Hoài Sơn thở dài một hơi, ảo não cúi đầu viết bốn năm chữ Phúc, tiếp đó thê thảm hề hề nói: "Ta muốn đi nhà xí."

"Viết."

* * *

"Chân ta ngứa."

"Viết!"

* * *

"Ta đói."

"Viết!"

Chu Hoài Sơn cứ viết được mấy chữ, lại bắt đầu kiếm cớ đánh bài chuồn, Chu Thanh cuối cùng không thể nhịn được nữa, chụp lấy cây cuốc ném xuống cạnh chân Chu Hoài Sơn.

"Một lần liền viết xong, bằng không ngày mai ngươi liền đi trồng trọt."

Lần này Chu Hoài Sơn đã ngoan ngoãn đàng hoàng hơn. Chu Thanh thở mạnh một hơi. Bước đầu tiên trên vạn lý trường chinh, đã bắt đầu! Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đã mất đi cảnh cha từ nữ hiếu, triển khai tràng cảnh gà bay chó chạy.

Chính phòng Chu gia. Tôn thị nằm trên giường, mắt nhìn chằm chằm xà nhà trên đỉnh đầu, không ngừng than thở.

Chu lão gia tử bị bà ta làm cho ngủ không được, quát hỏi: "Bà đến cùng là bị làm sao?"



Tôn thị bắt đầu khóc kể: "Ông nói ta thế nào bây giờ, có phải ông già nên hồ đồ rồi không, sao lại đồng ý cho lão nhị đi học, nếu như Thanh nha đầu thật sự tìm được việc trên huyện thành, tiền đọc sách của Viễn ca nhi còn cần nhiều, lần này thì hay rồi, tiền đều giày xéo đến thân hai lão già chúng ta."

Chu lão gia tử thở dài một hơi: "Trước đây ủy khuất nó, bây giờ nó đã muốn thử, thì cứ để nó thử một lần đi, ta sợ sau này nó sẽ hận chúng ta."

Tôn thị tức giận nói: "Hận cái rắm, cho nó ăn cho nó uống, sinh ra nó, nuôi nấng nó, còn dám hận?"

Chu lão gia tử liền nói: "Bà cũng đừng náo loạn, Thanh nha đầu bỏ ra một trăm văn, đủ tiền mướn người ba ngày, ba ngày sau, ta đoán chừng nó sẽ không còn tiền nữa, cơ hội chúng ta đã cho nó, đến lúc đó chính bọn nó không lo được, cũng không thể oán hận gì."

Tôn thị nghe lời này, đôi mắt lại đảo tròn.

"Lão đầu tử, ý của ông là, ông qua loa bọn chúng?"

Chu lão gia tử muốn giải thích, nhưng lại nghĩ Tôn thị từ trước đến nay đều không biết nhìn xa trông rộng, cũng không giảng giải thêm, chỉ 'ừ' một tiếng.

Lần này Tôn thị thầm an tâm hơn: "Ta nói rồi mà, sao ông lại có thể già đến mức hồ đồ rồi, à phải, còn chuyện Vương Cường.."

Chu lão gia tử nghiêm túc nói: "Bà sớm chết tâm đi, hôm nay nháo thành trò cười như vậy, hàng xóm láng giềng đều biết Vương Cường đi dạo kỹ viện, loại người như vậy mà bà vẫn gả Thanh nha đầu đi, bà không người ta chửi còng xương sống nhưng ta sợ!"

Trong bóng tối, Tôn thị bĩu môi. Làm sao có thể không tiếc. Tận năm lượng bạc cơ đấy.

Trong tam phòng.

Chu Bình nói chuyện hắn nhờ vả Chu Thanh cho Chu Hoài Lâm cùng Triệu thị nghe. Triệu thị vui mừng đến không ngừng cười được. Trước đó họ cũng muốn cho Chu Bình đi học trường tư trong thôn, vậy nhưng một câu Chu Bình thiên tư ngu độn của Chu Hoài Hải đã lập tức bóp chết hi vọng của họ. Chu Bình chỉ học tổng cộng có nửa tháng. Điều này trở thành tâm bệnh của hai vợ chồng tam phòng, nhất là mỗi lần Chu Viễn tan học về nhà, trong lòng bọn họ càng khó chịu. Bây giờ, Chu Hoài Sơn đọc sách, Chu Bình có thể đi theo học chữ..

Chu Hoài Lâm kéo con trai lại gần, dùng bàn tay thô ráp vỗ vỗ đầu của con, dặn dò: "Con trai ngoan, đi theo nhị bá con học thật tốt, cha sẽ tranh thủ để cho con cũng được đi đọc sách."

Giọng nói còn mang theo một chút nghẹn ngào.

Đôi mắt Chu Bình sáng lấp lánh: "Cha, người yên tâm, ta hiểu được."

Giờ khắc này, tam phòng ngóng trông Chu Bình được đi học cũng không thua kém gì so với Chu Thanh ngóng trông Chu Hoài Sơn a.