Phượng Hoàng FULL

Chương 4



8.

Hiền phi nói với ta rằng đêm dài lắm mộng.

"Muội muội hôm nay được thịnh sủng, chính là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt Tống Quý phi.

“Người ta nói, ra tay sớm sẽ giành được lợi thế, muội muội nên sẵn sàng chuẩn bị thì mới phải."

Ta vỗ nhẹ vào tay Hiền phi: "Muội hiểu tâm ý của tỷ tỷ."

Vào dịp sinh thần của Tống Quý phi, ta ngồi bên cạnh Hiền phi.

Khi tỳ nữ của Hiền phi rót rượu thì vô tình làm đổ rượu lên y phục của ta.

Lúc ta rời đi để thay trang phục thì thấy Hiền phi che miệng khẽ cười.

Hôm qua Hiền phi nói với ta, không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, nàng bảo ta nhân cơ hội này lập mưu để kéo Tống Quý phi rớt đài.

"Muội muội có biết Trần hoàng hậu của triều Hán không? Thuật vu cổ này chính là tử huyệt của bệ hạ."

Hiền phi nói, ở thiên điện có cất giấu những con búp bê vu cổ mà nàng ta đã chuẩn bị từ trước.

Nhiệm vụ của ta chỉ là dẫn Hoàng đế đến đó là được.

Ta cũng nương theo kế hoạch của nàng ta, rồi sai Tiểu Thúy đi tâu lại với Bệ hạ.

Chỉ là trong thiên điện không có búp bê vu cổ, chỉ có thôi tình dược đã được chuẩn bị sẵn và một nam nhân lực lưỡng đủ để làm ch.ết ta.

Cửa lớn của Thiên điện đóng chặt, sau đó không chỉ có một mình Hoàng đế mà có thêm cả một đám người đến đây.

Thanh âm nhạy cảm truyền ra từ bên trong, Hiền phi giả vờ kinh ngạc:

"Ở trong phòng này, chẳng phải chỉ có một mình Dung muội muội sao?"

Sắc mặt Hoàng đế tái nhợt: "Giữa thanh thiên bạch nhật, đúng là không có liêm sỉ!"

"Người đâu! Vào lôi hai kẻ đê tiện dơ bẩn đó ra đây cho trẫm!"

Tống Quý phi nhẹ nhàng nói Hoàng đế không nên nổi giận, còn ánh mắt Hiền phi cũng mang theo ý cười.

Chiêu này là một hòn đá ném trúng hai con chim, nàng ta nhất định là cực kỳ đắc ý.

Chỉ đến lúc cánh cửa mở ra, ta mới khoan thai từ từ bước đến.

"Sao mọi người lại ở đây cả vậy? Muội thấy ngoài kia không có ai, còn tưởng mọi người bỏ rơi muội rồi!"

Sắc mặt Hiền phi cứng ngắc, nàng ta nhìn ta với đôi môi run rẩy, ánh mắt hoảng loạn giống như là nhìn thấy ma.

"Ngươi… sao ngươi lại ở đây?

"Vậy còn ai ở trong phòng đó?"

Mọi ánh mắt đều hướng về cánh cửa vừa mở rộng.

Còn ta thì thầm bên tai Hiền phi:

“Đương nhiên… là người mà tỷ tỷ muốn gặp…

"Tỷ tỷ nói đúng, tỷ tỷ à, ta cũng sợ đêm - dài - lắm - mộng."

9

Ánh mắt Hiền phi như nhìn thấy ma, người ra khỏi phòng là Lý Thải nữ sống ở điện của nàng ta, người còn lại là đệ đệ của nàng ta, một nam nhân có tương lai rộng mở, thậm chí vừa được thăng chức lên thống lĩnh cấm vệ nội cung.

Hoàng đế vừa nhìn thấy 2 người bọn họ thì đã tức giận đến tím tái mặt mày, lập tức sai người lôi đi xử tử.

Thần tử có quan hệ bất chính với phi tần hậu cung, quả thực là chuyện hoang đường không ai chấp nhận được.

Hôm nay đẹp trời thật đấy, cửu tộc của Hiền phi sẽ được một bước thăng thiên.

"Bệ hạ, đệ đệ của thiếp bị oan! Bệ hạ!"

Lúc bị dẫn đi, Hiền phi vẫn còn khóc lóc cầu xin tha thứ. Nhưng đến khi thấy không thể làm gì được nữa thì đành cắn răng nói thật.

“Bệ hạ, trong chuyện này còn có ẩn tình.”

Nàng ta chuẩn bị khai ra kế hoạch của mình, dù sao thì chuyện phi tần đấu đá hãm hại vẫn nhẹ hơn là tội d.âm loạn hậu cung.

Chỉ là Tống Quý phi sẽ không cho Hiền phi có cơ hội liên lụy đến mình.

“Mau lôi Hiền phi đi xuống, muốn Bệ hạ nhìn thấy những thứ dơ bẩn như vậy sao?”

Khi Hiền phi bị lôi đi, ánh mắt nàng nhìn ta như muốn lột gân xẻo thịt, vừa tuyệt vọng vừa hung dữ.

Nhưng ta lại chỉ cảm thấy sảng khoái trong lòng.

Tỷ tỷ, đây chỉ là một lễ vật nhỏ thôi. Những kẻ khác cũng sẽ sớm xuống đó dập đầu tạ lỗi với tỷ.

Sau khi xảy ra một chuyện tày trời như vậy thì tiệc sinh thần của Tống Quý phi cũng không thể tiếp tục được nữa. Hoàng đế chắc hẳn cũng không vui vẻ gì với cái sừng này nên cũng lạnh lùng rời đi.

Những người còn đang kinh ngạc xôn xao kia cũng dần dần giải tán.

Khi ta hành lễ từ biệt với Tống Quý phi, ánh mắt nàng nhìn ta có khinh miệt, có căm ghét, có cả kiêng kỵ nữa.

"Hóa ra thủ đoạn của người cũng không đơn giản."

Ta cúi đầu che giấu ý cười thản nhiên trong đáy mắt.

"Tỷ tỷ nói cái gì? Muội muội nghe không hiểu."

"Tuổi còn nhỏ mà ra tay tàn nhẫn. Cẩn thận kẻo hại người khác lại thành tự hại chính mình."

"Muội muội vẫn còn thua nửa phần so với Quý phi nương nương."

"Ngươi!"

Tống Quý phi trừng mắt nhìn ta. Đại cung nữ ở bên cạnh kéo tay áo nàng ta ra hiệu, nàng ta mới hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Tống Quý phi còn phải nhanh chóng quay về đối phó với Hiền phi, đề phòng Hiền phi rơi vào cảnh chó cùng rứt giậu rồi cắn cả Tống Quý phi xuống đài.

Có ai mà không sợ đêm dài lắm mộng chứ?

Chỉ là đi đêm nhiều rồi cũng có ngày gặp q.uỷ. Hiền phi nương nương, ngươi tự cầu phúc cho mình đi nhé.

10.

Khi ta trở về cung Thái hậu thì thấy nàng đang cho cá ăn bên hồ.

"Làm tốt lắm."

"Cô mẫu liệu sự như thần."

Nàng nghiêng đầu nhìn ta rồi khẽ mỉm cười.

"Ta chỉ là cho ngươi một ít nhân lực. Chuyện của đệ đệ Hiền phi và Lý Thải nữ là do ngươi cẩn thận tính toán, cũng là một tay ngươi an bài, không cần khiêm tốn."

Ta đi tới nhận lấy đĩa thức ăn từ tay tỳ nữ, rồi hầu Thái hậu cho cá ăn.

"Đã thu xếp ổn thỏa chưa?"

"Đương nhiên là không để lại dấu vết ạ."

"Tốt, lần này thống lĩnh cấm quân nhất định là phải đổi người khác rồi."

Thái hậu chậm rãi nói:

"Dựa theo lai lịch, người tiếp theo nhậm chức thống lĩnh cấm quân, chính là người của ai gia."

"Chúc mừng cô mẫu đã tiến thêm một bước."

Thái hậu xoa xoa tay rồi kéo ta đứng dậy.

"Ai gia mười bảy tuổi đã vào cung, lúc ấy tiên đế đã bốn mươi mốt tuổi. Ngay cả đương kim bệ hạ bây giờ, lúc đó vẫn còn là thái tử, cũng còn lớn hơn ai gia ba tuổi."

Ta không trả lời, đợi Thái hậu nói tiếp câu đằng sau.

Thái hậu là kế hậu, không có con nối dõi, lại dựa vào tài năng chính trị của mình mà có thể đứng vững gót chân.

Cho đến hôm nay, không còn ai dám khinh thường vị hoàng thái hậu xinh đẹp trẻ tuổi này nữa.

"Mẫu thân khi đó rất đau lòng, vị trí Hoàng hậu tuy rằng vinh quang, nhưng nhà ta lại giàu sang phú quý. Nếu không phải có thánh chỉ của Hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không có ý định đưa ta vào cung."

"Còn cô mẫu thì sao? Cô mẫu cũng cảm thấy đau lòng ạ?"

Trong mắt Thái Hậu hiện lên nụ cười nhạt:

“Ai gia không nghĩ như vậy.

“Từ ngày biết mình sắp làm hoàng hậu, ai gia vui vẻ vô cùng.

“Ai gia chưa từng nói lời này với bất kỳ ai khác. Uyển Dung, chắc ngươi cũng hiểu vì sao ai gia lại vui vẻ?”

Ta cũng cười theo “Bởi vì trời sinh cô mẫu là để đứng trên vạn người.”

Sắc mặt của Thái hậu hơi biến đổi, bàn tay nàng nắm lấy tay ta cũng dùng sức hơn một chút:

"Ngươi nói đúng.

"Nếu không trở thành hoàng hậu, ai gia chỉ có thể phí thời gian cả một đời ở trong hậu trạch, trở thành vật trang trí cho trượng phu, cho huynh đệ.

"Nhưng sau khi nhập cung thì mọi chuyện sẽ không còn như vậy nữa…

"Uyển Dung, ngươi có biết nữ nhân nắm quyền lực trong tay là cảm giác như thế nào không?"

Ta lưỡng lự một lát rồi lắc đầu:

"Thần thiếp không biết."

"Đó mới là tự do thực sự. Nếu như ngươi có năng lực hô mưa gọi gió, đừng có nói là báo thù rửa hận cho tỷ tỷ ngươi. Thậm chí để hoàng thượng quỳ lạy dập đầu trước mộ tỷ tỷ ngươi cũng được."

"Nương nương!"

Ta bị mấy lời này làm cho chấn động, vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Thái hậu lại nắm lấy tay ta rồi kéo ta đứng dậy.

"Ai gia đã từng nói rồi, thứ mà ta muốn không chỉ là một phi tần được sủng ái ở hậu cung.

"Ngươi là một người thông minh, cũng không nên chỉ trói chặt ở trong hậu cung này."