11.
Những lời thái hậu nói với ta khiến cho ta cả đêm mất ngủ. Lần đầu tiên trong đời ta nhìn thấy một nữ nhân có thể khát khao quyền lực đến như thế.
Nhưng ngược lại, ta cũng muốn được thử một lần.
Tại sao lại không chứ?
Thế đạo bất công, nữ nhân không có tư cách làm chủ vận mệnh của mình.
Giống như Hiền phi nhập cung đã nhiều năm, chẳng phải sinh tử vẫn chỉ được quyết định bằng một câu nói của Hoàng đế đó sao?
Tỷ tỷ ch.ết thảm dưới tay Tống Quý phi, là ai cho Tống Quý phi năng lực lớn lao đến như vậy?
Ta hận Hiền phi vì biết rõ Tống quý phi thủ đoạn độc ác nhưng vẫn kéo tỷ tỷ ta vào, liên lụy người vô tội. Ta cũng hận Tống quý phi chỉ vì vài câu cười nhạo mà ra tay hãm hại tỷ tỷ ta.
Nhưng đầu sỏ gây tội lại chính là Hoàng đế.
Hắn ngu ngốc vô năng, bảo thủ tự cho mình là đúng, gần gũi tiểu nhân xa lánh hiền thần, nuông chiều dung túng Tống Quý phi hãm hại người vô tội, làm rối loạn triều cương.
Hắn không xứng là quân chủ của đất nước này.
…
Sau một đêm mưa rả rích, Hiền phi đã ch.ết rồi.
Nàng ta là sợ tội mà tr.eo cổ, cái ch.ết cực kỳ thê lương.
Nhưng Hoàng đế cũng không vì cái ch.ết của nàng ta mà sinh ra nửa phần thương xót.
Nhà mẹ của Hiền phi đều bị xử t.ử. Sau một ngày đêm mưa to tầm tã, dường như nước mưa lạnh cũng hòa cùng vết m.áu của những người kia.
Ngày hôm sau trời nắng trong xanh rực rỡ, trong hậu cung như chưa từng có Hiền phi xuất hiện.
Nhân lúc không có người, ta đốt bức thư giả mạo bút tích của Hiền phi để gọi đệ đệ của nàng vào hậu cung.
Tiểu Thúy hỏi ta: “Từ lúc nào mà nương nương biết Hiền phi sẽ hại người?”
Ta nhìn đốm lửa trong chậu, khóe môi khẽ cong lên một chút.
Bởi vì ta chưa bao giờ tin tưởng Hiền phi.
Hiền phi tự cho rằng mình là ngư ông đắc lợi. Cho dù có vấn đề gì xảy ra thì cũng sẽ có Tống quý phi ra tay với ta trước, chắc chắn sẽ không liên lụy tới nàng.
Đúng là hay cho chiêu bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau rình mồi.
Nhưng Hiền phi đâu có biết, đây vốn là một cái bẫy mà ta sắp đặt để đợi nàng ta nhảy vào.
Lý Thải nữ vốn là tỳ nữ của Hiền phi, cũng là người lớn lên cùng Hiền phi từ nhỏ.
Ngày ấy Hiền phi gửi y phục cho ta để làm bẽ mặt Tống Quý phi trong cung yến, cũng là do Lý Thải nữ bày mưu.
Khi ta vào cung hầu hạ, thấy chiếc túi đeo bên hông của đệ đệ Hiền phi là đồ thêu của vùng Hồ Nam. Ở trong kinh không có hàng thêu Hồ Nam nào, nhưng vì Lý Thải nữ lại am hiểu về thêu Hồ Nam nên ta mới bắt đầu chú ý.
Quả nhiên đã tra ra được 2 người họ có tư tình với nhau, thậm chí cả khi Lý Thải nữ vào hậu cung thì mối quan hệ bất chính này vẫn không chấm dứt.
Hiền phi và Tống quý phi bày độc kế cho ta, ta cũng là tương kế tựu kế mà làm.
Dù sao thì Hoàng đế cũng mọc cái sừng dài 10 dặm, là ai cắm sừng thì cũng đâu có gì khác?
Còn về nam nhân mà Tống quý phi đã chuẩn bị trước đó, th.i th.ể của hắn đã bị ám vệ của Thái hậu âm thầm khiêng đi, lúc này đang nằm ở hậu viện của nhà mẹ nàng ta kìa.
"Tỷ tỷ, tỷ có hài lòng với lễ vật hôm nay không?
"Tỷ không cần vội, những kẻ còn lại, muội sẽ tiễn từng kẻ một xuống dưới đó."
12
Sau khi Hiền phi rơi đài, phi vị ở trong cung này chỉ còn lại ta và Tống Quý phi.
Hoàng thượng sủng ái Tống quý phi, nhưng cũng sủng ái đối với ta như vậy.
Dù sao thì trong lòng Hoàng thượng, ta cũng chỉ là một nữ tử si tình vì hắn mà vào cung.
Nam nhân sẽ không hoài nghi mị lực của chính mình, huống hồ đó còn là Hoàng đế.
Mà cũng vì phần thật lòng này nên Hoàng đế mới dành một phần ân sủng cho ta.
Phụ thân ta xuất thân trong sạch, bức họa của tổ phụ vẫn còn được lưu lại ở Danh Thần các, so với Tống quý phi thì vẫn hơn vài phần.
Tống Quý phi dựa vào sắc đẹp của mình để chiếm được sự sủng ái của Hoàng đế. Ca ca của nàng ta có thể nhậm chức Hộ bộ Thượng thư cũng là nhờ có ân sủng này.
Vậy mà Tống Quý phi vẫn có thể hãm hại tỷ tỷ ta, khiến cho nhà ta có hận không thể trả, có thù không thể báo.
Chỉ cần nàng ta vẫn được sủng ái thì vẫn là vị trí đứng trên vạn người.
Nhìn mà xem, đây chính là sự mê hoặc của quyền lực.
Buổi sáng, ta cùng các phi tần khác đến thỉnh an Thái hậu.
Thái hậu còn chưa tới, ta cùng Tống Quý phi một trái, một phải ngồi xuống hai bên.
Tống Quý phi nhìn thấy ta thì tức giận, ta cũng cười đáp lại dịu dàng.
Xem ra th.i th.ể ở hậu viện nhà Tống quý phi đã bị nàng ta phát hiện rồi.
Tống Quý phi nghiến răng nghiến lợi: "Xem ngươi có thể đắc ý được bao lâu!"
Ta bưng chén trà lên thấm ướt môi rồi nhẹ giọng: “Hoa không thể nở mãi không tàn, đây là Quý phi nương nương dạy cho thần thiếp.”
Tống Quý phi được sủng ái nhiều năm nên tất nhiên cũng phải có bản lĩnh riêng của mình.
Nhưng nàng ta có một nhược điểm trí mạng, nàng ta quá muốn độc chiếm ân sủng, lại càng coi trọng tình cảm với đế vương.
Đã là lòng dạ đế vương thì làm gì có chuyện thật tình?
Sau khi thỉnh an, Thái hậu nói Tôn cô cô giữ ta lại.
"Hành động của Hoàng đế dạo này càng ngày càng tệ."
Thái hậu thở dài: "Tiên đế ít ra còn có năng lực trị quốc, còn kẻ này thì thật là…"
Nàng cười nói: “Uyển Dung, ngươi phải nhìn xa trông rộng, đừng chỉ bó hẹp ở trong hậu cung này.”
"Mối thù của tỷ tỷ người sớm muộn cũng sẽ báo được. Nhưng ngoài ra còn có rất nhiều thứ mà ngươi có thể làm."
Sắc mặt ta khẽ động: "Thần thiếp đã hiểu."
Bàn tay ấm áp mềm mại của Thái hậu nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay ta:
"Ai gia rất thưởng thức một nữ tử như ngươi. Hy vọng ta và ngươi có thể là kẻ chiến thắng cuối cùng."
Ta ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Người thắng… chỉ có thể là chúng ta.”
13.
Bốn năm sau khi vào hậu cung, cục diện giữa ta và Tống Quý phi vẫn như nước với lửa.
Ngay cả ở tiền triều thì hai nhà chúng ta cũng đối đầu nhau kịch liệt, không ai chịu nhường ai.
Chưa một ngày nào ta quên cái ch.ết thê thảm của tỷ tỷ. Rồi sẽ có một ngày ta khiến cho Hoàng thượng và Tống Quý phi cũng phải chịu kết cục giống như thế.
Trước khi ngày hôm đó đến, ta vẫn phải đề phòng cẩn thận giống như đi trên mặt băng.
Thái hậu tín nhiệm ta, nhưng bề ngoài ta và nàng không hề tỏ ra thân thiết.
Ngay cả Tống Quý phi cũng không nhìn ra là ta đang làm việc giúp cho Thái hậu.
Khi Tống Quý phi vẫn đang nghĩ đủ mọi cách để tranh giành tình cảm, ta đã dâng lên 2 mỹ nhân cho Hoàng đế.
Hoàng đế vừa nhìn đã say, hắn nắm lấy tay ta rồi nhẹ giọng.
“Dung nhi không ghen à?”
Ta dịu dàng nhìn hắn.
“Thần thiếp không dám lừa Bệ hạ.
"Bệ hạ sủng ái người khác, thần thiếp cũng sẽ buồn, nhưng thần thiếp lại càng muốn Bệ hạ được vui vẻ.
“Tú Vân, Tú Ngọc không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn am hiểu y lý, tinh thông âm luật, còn có thể xoa bóp giúp Bệ hạ giải sầu.
"Chỉ cần là chuyện tốt đối với Bệ hạ, thần thiếp đều nguyện ý mà dốc sức hoàn thành."
Hoàng đế khẽ thở dài: "Cô nương ngốc."
Ta dựa vào bên cạnh Hoàng đế, lặng lẽ cúi đầu xuống để che giấu đi ánh mắt lạnh lùng.
Tú Vân và Tú Ngọc là vũ khí bí mật mà Thái hậu đã nuôi dưỡng nhiều năm, không chỉ có dung mạo xinh tươi diễm lệ mà gia thế cũng trong sạch, chắc chắn không để ai nghi ngờ.
Hoàng đế có được mỹ nhân, ngày hôm sau thậm chí còn không lên triều.
Hoàng đế càng sủng ái người mới, Tống Quý phi lại càng nóng nảy không thể ngồi yên.
Tống Quý phi thực ra cũng là một người thông minh, chỉ là đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Hoàng đế.
Nàng ta muốn sử dụng chiêu cũ trước đây, âm thầm đưa Tú Vân và Tú Ngọc về cung để tự mình trách phạt.
Bao nhiêu năm qua ở trong hậu cung, Tống Quý phi cũng dựa vào sự sủng ái này mà đã trừng phạt không biết bao nhiêu tần phi cung nữ.
Hoàng đế cho dù có biết, thì cũng chỉ nói một câu là tiểu nữ tuổi nhỏ kiêu căng, thế là cho qua mọi chuyện.
Chỉ có lần này là ngoại lệ, Hoàng đế sau khi biết chuyện thì đã nổi trận lôi đình.
Tú Vân và Tú Ngọc bị một tấm ván lớn đập vào người, trang phục thấm đầy m.áu tươi, tóc tai bù xù, hai má sưng đỏ.
Thế nhưng vẻ đẹp của các nàng vẫn không giảm đi, vẫn là tuyệt sắc giai nhân khiến cho người đời thương tiếc.
Ta đi theo Hoàng đế vào trong rồi ngạc nhiên kêu lên một tiếng:
“Quý phi nương nương sao có thể ra tay độc ác như vậy!”
"Cho dù nương nương căm ghét Vân tần Ngọc tần được sủng ái thì cũng không nên tự mình trách phạt!"
Ta tự định tội luôn cho Tống Quý phi, lại càng khiến cho Hoàng đế lửa giận ngút trời.
Tú Vân dựa vào trên người Tú Ngọc, đôi mắt đẹp khép hờ, thê thảm kêu lên một tiếng.
"Bệ hạ!"
Nói xong thì lập tức lăn ra ngất xỉu.
Hoàng đế thương tiếc vô cùng, vội vàng gọi người đến dẫn các nàng đi kiểm tra thân thể.
Tống quý phi lại muốn làm nũng với Hoàng đế, nhưng lần này Hoàng đế lại quyết không nhượng bộ.
"Ngươi thân là quý phi mà lại vô cớ trách phạt phi tần, còn mặt mũi nào mà làm gương cho lục cung?"
"Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm!
"Tống Quý phi hãm hại phi tần, đạo đức thiếu sót, giáng xuống làm Chiêu nghi! Ngay hôm nay giao sổ sách của lục cung cho Dung phi xử lý, cấm túc Tống Chiêu nghi 3 tháng để răn đe!"
Tống Quý phi, à không, giờ là Tống Chiêu nghi đã mệt mỏi ngồi dưới đất, nước mắt lưng tròng rồi bi thương kêu Bệ hạ.
Nhưng Hoàng đế đang vội đi xem tân sủng của mình chịu uất ức, làm gì có tâm trạng mà để ý đến nàng ta.
Ta đứng ở gần đó mà hứng thú quan sát trò hề của Tống Chiêu nghi.
Nàng ta nhìn ta với ánh mắt oán hận.
"Đồ tiện nhân kia!"
"So với Tống Chiêu nghi, bổn cung còn không dám nhận 2 chữ tiện nhân này."
Tống chiêu nghi tức giận đến sắc mặt đỏ bừng.
Thế nào hả? Khó chịu lắm phải không?
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu.
Lấy sắc ra hầu người, sắc đẹp suy tàn thì tình yêu cũng hết. Nhưng nữ nhân hậu cung thì khác, sắc chưa tàn thì tình cũng đã sớm tan.
Tống Chiêu nghi từng cảnh cáo ta, hoa không thể nở mãi không tàn.
Nhưng nàng ta có từng nghĩ đến, bản thân nàng ta thì nở rộ trong hậu cung này được bao lâu?