Phượng Hoàng FULL

Chương 7



18

Trụ trì chùa Hộ Quốc ngao du thiên hạ suốt nhiều năm, cuối cùng đã trở lại kinh thành.

Đi cùng hắn ta là một tiểu đồ đệ mới thu nhận, năm nay mới vừa tròn 5 tuổi.

Hoàng đế vẫn luôn tin tưởng trụ trì, sau khi nghe tin thì lập tức muốn xuất cung gặp hắn.

Vừa mới gặp nhau, trụ trì đã sợ đến mức ngã ngồi trên mặt đất.

"Là sao Thiên lang, Bệ hạ, trong cung có yêu quái!"

Hoàng đế nghe câu này thì cực kỳ sợ hãi, lập tức cho mời trụ trì vào cung.

Ta đi ngang qua sư trụ trì và hành lễ với Hoàng đế.

Vị trụ trì chỉ thoáng gật đầu với ta, ý cười của ta lại đậm hơn một chút.

"Bệ hạ, trong cung thật sự có yêu quái!"

"Ở chỗ nào?" Hoàng đế tái xanh cả mặt.

Trụ trì lẩm bẩm gì đó rồi kéo tiểu đệ tử của mình đi vòng quanh.

Tiểu đệ tử của hắn ta đột nhiên bật khóc.

Trụ trì mắt hổ trợn to, tức giận quát lên một tiếng: "Yêu nghiệt!"

Người vừa ngã xuống đất là Tống Chiêu nghi, nàng ta mới được thả ra ngoài không lâu trước đó.

Ta cũng kêu lên: "Tống Chiêu nghi, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tống Chiêu nghi đã lăn ra ngất xỉu.

Hoàng đế nhìn trụ trì với ánh mắt khó tin.

"Chẳng lẽ Tống Chiêu nghi là yêu quái?"

Trụ trì nhắm mắt lại, sắc mặt cực kỳ khó coi, cả người không dám cử động.

Sau một khắc, trụ trì mới mở mắt ra rồi phun một búng m.áu.

"Đại sư!"

Trụ trì khoát khoát tay:

"Nương nương không phải yêu quái, yêu quái chính là đứa con ở trong bụng nàng."

Đến lúc này thì Tống Chiêu nghi mới từ từ tỉnh lại.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Nàng ta theo bản năng nhìn Hoàng đế, ánh mắt chạm nhau, lại phát hiện trong mắt hắn ta hiện lên sát ý.

Nàng ta mờ mịt nhìn xung quanh, bây giờ đã sợ hãi đến mức co rúm lại.

"Tống Chiêu nghi mang thai?"

Hoàng đề vừa nói xong thì Tống Chiêu nghi nhất thời sửng sốt, sau đó khuôn mặt cũng ửng hồng.

"Tháng này thần thiếp chưa có nguyệt sự, chẳng lẽ là mang thai thật rồi?"

Nàng ta ngượng ngùng nhìn Hoàng đế, nhưng sắc mặt Hoàng đế vẫn rất lạnh lùng.

"Mau gọi Thái y đến bắt mạch cho Tống Chiêu nghi."

Thái y lập tức đi vào bắt mạch.

"Chúc mừng bệ hạ, Chiêu nghi nương nương đã có thai."

Nhưng trong đại điện, ngoại trừ Tống Chiêu nghi thì không ai xem đây là chuyện vui hết.

Hoàng đế tín nhiệm sư trụ trì, chắc chắn sẽ không hoài nghi hắn ta cấu kết với hậu phi.

Huống hồ, bây giờ mọi người mới biết được chuyện Tống Chiêu nghi mang thai, thậm chí đến nàng ta còn không biết nữa.

Tú Vân kéo chặt ống tay áo của Hoàng đế, giọng run run: “Chẳng lẽ trong bụng của Tống Chiêu nghi là yêu nghiệt?”

Tống Chiêu nghi vẫn đang cười tươi như hoa nở, lúc này mới bắt đầu nhận ra là có điều gì không đúng.

“Cái gì yêu nghiệt?”

Xung quanh không một ai đáp lời, còn ta chỉ im lặng mím môi.

Quý phi nương nương à, ngươi lại sắp mất đi một người thân nữa.

19

Hoàng đế vừa định đứng dậy thì bỗng nhiên xây xẩm mặt mày, rồi cả người hắn mềm nhũn ngã lăn ra đất.

Đại điện trở nên hỗn loạn, mà Tống Chiêu nghi vẫn mờ mịt chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Ta tốt bụng giải thích cho nàng ta nghe.

“Tống Chiêu nghi, trụ trì chùa Hộ Quốc nói ở trong cung này có tai tinh giáng thế, mà vừa hay tai tinh ấy lại ở trong bụng của ngươi.”

"Cái gì?"

Sắc mặt nàng ta tái nhợt: "Tiện nhân, ngươi muốn hại hoàng nhi của ta!"

Ta mỉm cười và rồi thì thầm vào tai nàng ta: "Vậy thì thế nào?"

Nói xong thì ta cũng chạy về phía bên kia, lo lắng chờ Thái y bắt mạch cho Bệ hạ.

Còn Tống Chiêu nghi thì đã được đưa đến thiên điện chờ xử lý.

Ta sớm biết Tống Chiêu nghi đã mang thai.

Tú Ngọc giỏi y thuật, là y thuật trong nhà truyền lại, có thể nhìn ra được phụ nhân có thai mà không cần bắt mạch.

Cho đến khi biết Tống Chiêu nghi mang thai, ta mới cùng Thái hậu bàn kế sách này.

Nước có thể nâng thuyền thì cũng có thể lật thuyền, nếu như Tống Chiêu nghi mang thai yêu nghiệt, thậm chí có thể nguy hiểm đến an nguy của Hoàng đế, Hoàng đế chắc chắn sẽ không giữ lại đứa bé này.

Hoàng đế vừa tỉnh thì đã lập tức hạ lệnh cho Tống Chiêu nghi bỏ đứa con.

Từ giờ trở đi, địa vị của Tống Chiêu nghi không thể nào trở lại như trước nữa.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, quai hàm Thái hậu căng bóng mịn màng, trắng nõn như một khối ngọc.

"Thân thể của Hoàng đế sớm đã trống rỗng. Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, thực ra bên trong đã đổ nát hoang tàn."

"Chúc mừng nương nương, nhiều năm trù tính cuối cùng cũng đã thấy được ánh mặt trời."

Nàng ấy cười rộ lên "Cô và ái khanh phải cùng vui mới đúng chứ."

[Cô là cách tự xưng của Thái tử, Hoàng đế,...]

Hôm nay Hoàng đế ngất xỉu, người ta đã đốt hương an thần trong điện của hắn. Loại hương này tương khắc với độc dược trong cơ thể hắn, để lâu thì thân thể sẽ không chịu nổi.

Hoàng đế hoàn toàn không biết hai ái phi bên cạnh mình đều là người của Thái hậu.

Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Là một đòn nhẹ nhàng nhưng cũng là đòn chí mạng. Về phần Thái y viện thì cũng đã sớm có thêm người của Thái hậu được cài cắm vào.

Trong lúc Hoàng đế còn đang chủ quan thì gần như đã mất đi tất cả, mất cả hậu cung lẫn tiền triều.

[Đoạn này có thể sẽ hơi lấn cấn chút, vì Uyển Dung bày mưu hại đứa trẻ vô tội. Nhưng kiểu không hại thì không được ý, vì Hoàng thượng bệnh nặng sắp ngỏm, không có con nối dõi. Nếu Tống Quý phi thuận lợi sinh được con trai thì nó sẽ danh chính ngôn thuận trở thành tân đế. Lúc đó Tống Quý phi sẽ phục vị, còn người ngỏm sẽ là Uyển Dung và Thái hậu.]