Bạch Du cũng không hề chê bà lải nhải nói nhiều: “Cháu biết rồi thưa bà.”
Thường thì những lời quan tâm của trường bối đều được giấu kín trong những tiếng lải nhải, đó là tình yêu giản dị mà tự nhiên của họ.
Nghĩ tới đây, cô cầm lấy bánh bao đường nâu, cắn một miếng. Nước sốt tràn ngập trong miệng, quá đỗi ngọt ngào.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Du từ chối đề nghị tiễn mình ra tận nhà ga của bà nội, một mình kéo theo vali đi tới ga tàu hoả.
Tuy trong thời buổi này việc đi lại vẫn chưa được thuận tiện nhưng lưu lượng khách của ga tàu hoả thủ đô chưa bao giờ hao hụt, nhìn qua nhìn lại toàn là đầu người. Lần này vừa hay có hải quân muốn đến đảo Quỳnh Châu báo danh, ông của Lâm Hướng Tuyết lo một mình cô đi tới đảo Quỳnh Châu không an toàn nên sắp xếp để cô xuất phát cùng với người kia luôn. Đây cũng là nguyên do tại sao thời gian lại gấp rút như thế.
Bạch Du lau cái trán đầy mồ hôi, nhìn quanh bốn phía đang nghĩ xem tìm được người kia kiểu gì giữa hàng tá người như thế này thì đột nhiên đằng sau vang lên một giọng nói khá nhẹ nhàng.
“Xin hỏi, cô có phải đồng chí Bạch Du không?”
Bạch Du quay người nhìn lại thì thấy đằng sau mình là một cậu trai cao lớn, mảnh khảnh, tuổi khoảng hơn hai mươi, làn da trắng nõn, thanh tú, ánh mắt sáng trong, nhìn qua như chàng công tử cao quý từ trong tranh bước ra vậy chứ không giống một quân nhân.
Cậu trai kia bị cô nhìn như thế thì hai tai đỏ bừng: “Chào, chào cô, cô tên là Tiêu Vũ Kỳ, không phải… Ý tôi là tôi tên Tiêu Vũ Kỳ, tư lệnh Lâm bảo tôi chờ ở đây.”
Hôm trước cậu ta mới nhận được mệnh lệnh bảo là hôm nay sẽ có một đồng chí nữ họ Bạch đi cùng cậu ta tới đảo Quỳnh Châu, mong cậu ta chăm sóc người ta dọc đường đi. Cậu ta biết trước là đồng chí nữ này khá trẻ tuổi, chỉ là không ngờ lại xinh đẹp như thế này.
Trong dòng người xám xịt, cô mặc bộ váy đỏ rực như đoá hồng rạng rỡ giữa những rừng lá xanh, kiều diễm tươi sáng, xinh đẹp làm người ta chẳng thể rời mắt.
Bạch Du cũng để ý tới hai bên tai đỏ bừng của đối phương, cười khẽ nói: “Xin chào đồng chí Tiêu, tôi tên là Bạch Du, lộ trình tới đây mong được cậu chiếu cố.”
Bạch Du thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào bộ váy đỏ này của mình, theo bản năng, Bạch Du cũng tự nhìn lại bộ váy đỏ đang mặc. Cô giải thích: “Vốn dĩ ra ngoài không nên mặc váy nhưng tôi lo là đồng chí Tiêu không nhận ra nên mới mặc váy đó.”
Tiêu Vũ Kỳ không dám nói gì, liên tục xua tay: “Không phải đâu ạ, cô mặc váy đỏ đẹp lắm… Không phải, ý của tôi là… Cô mặc như thế rất dễ nhận diện.”
Tiêu Vũ Kỳ sợ Bạch Du coi mình thành đồ lưu manh nên mặt đỏ bừng bừng, làm cho Bạch Du sợ cậu ta sẽ tự đun chính bản thân luôn.
Cũng may không phải chờ lâu thì xe lửa đã đi tới.
Tiếng còi vang lên ing ỏi, Bạch Du đi theo dòng người đi đến toa xe, nhưng mới đi được hai bước thì vali đã bị Tiêu Vũ Kỳ đi đằng sau giành lấy.