Trong lòng mọi người có mười nghìn câu hỏi tại sao nhưng chỉ im lặng chứ không dám hỏi.
Đúng lúc này, bảo mẫu bước vào, nói nhà họ La có gửi quà tặng tới.
Tất cả mọi người tập trung một chỗ, bây giờ nhà họ La lại gửi quà là có ý gì, mọi người vừa nghĩ là đã biết.
Chẳng mấy chốc La Hoằng Huân đã bước vào, anh ấy còn mang theo hai giỏ quýt.
Loại quýt này còn chưa được tung ra thị thường, bình thường khi tung ra thị thường thì để mua được hai giỏ quýt như vậy thì cũng là một chuyện vô cùng khó khăn, bình thường trái cây vừa được Cung Tiêu Xã bày bán là đã bị mọi người mua sạch, dù có muốn ăn trái cây ướp lạnh cũng không thể ăn được.
Thế mà nhà họ La lại có được hai giỏ quýt, chi mạnh tay thế này, đúng là hào phóng mà!
Đương nhiên thứ này là không phải tặng cho nhà họ Giang, mà là tặng cho vợ mới cưới của Giang Lâm để giữ thể diện.
Nghĩ vậy, ánh mắt của tất cả mọi người tụ lại trên người Bạch Du một lần nữa.
Hóa ra nhà họ La không có không vừa lòng đứa cháu dâu Bạch Du này, suy cho cùng cô gái từng là người yêu cũ của em trai rồi ngoảnh đầu lại cưới anh trai, người bình thường đều sẽ để bụng.
Không ngờ nhà họ La chẳng những không để bụng, còn chưa gặp người ta thì đã tặng quà cho cô để giữ thể diện, thực sự là khiến người ta ngưỡng mộ vô cùng,
Người ta nói cháu trai giống cậu, dáng người La Hoằng Huân cao lớn thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú, Giang Lâm có vài phần giống anh ấy nhưng so với Giang Lâm, khí chất của anh ấy dịu dàng và nhã nhặn, giống như các vị công tử cử chỉ nhanh nhẹn thời cổ đại, nếu cầm thêm một cái quạt xếp thì sẽ càng giống.
Sau khi La Hoằng Huân chào ông Giang xong thì quay đầu lại nhìn về phía Giang Lâm: “Cái thằng nhóc này, nói cưới vợ là cưới vợ, ông bà ngoại của cháu lo cháu tiếp đón đồng chí nữ không được chu đáo, thế nên giục cậu tới tặng vài món quà gặp mặt.”
Nói xong, anh ấy nhìn Bạch Du ngồi bên cạnh Giang Lâm, đáy mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên trước cái đẹp và nói: “Chắc người này là cháu dâu lớn vừa mới ra lò phải không?”
“Ừ, đây là Bạch Du.” Giang Lâm gật đầu, sau đó giới thiệu với Bạch Du: “Đây là cậu của anh, La Hoằng Huân.”
Đương nhiên là Bạch Du nhận ra người cậu nhà họ La không lớn tuổi này.
Người ta nói nước mắt đàn ông không dễ rơi, đời trước sau khi Giang Lâm xảy ra chuyện, La Hoằng Huân thực sự rất đau buồn, lời trăng trối của Giang Lâm là không để tro cốt vào khu mộ của nhà họ Giang, mà là để tro cốt lại đảo Quỳnh Châu. Sau khi La Hoằng Huân biết thì đã vượt ngàn dặm xa xôi từ thủ đô tới đảo Quỳnh Châu để tiễn Giang Lâm một đoạn đường.
Còn người nhà họ Giang, chỉ có cặp anh con chú bác Giang Văn và Giang Cẩn tới mà thôi, ngoài ông Giang không được khỏe vì chịu đả kích ra thì những người khác đều lấy cớ bận công việc nên không tới được.
Đối với phần ân tình của anh ấy dành cho Giang Lâm, Bạch Du bằng lòng gọi anh ấy một tiếng: “Cậu út.”