Quân Hôn Ngọt Ngào, Cùng Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 432: Chương 432



Tôn Tường Vy lại chỉ huy hai người đàn ông lấy rau và thịt đã thái ra.

Củ cải và khoai tây thái lát, bắp cải xanh mướt, cà chua làm nước lẩu, thịt cừu được luộc mềm nhừ, gần như có thể dễ dàng tách xương, viên cá bảy sao, viên thịt lợn và viên thịt bò được xếp thành một đĩa, thêm một hai đĩa đậu phộng đậu nành và dưa chuột muối, nhìn thôi đã thấy thèm chảy nước miếng.

Mọi người cũng đói rồi, ngồi quây quần quanh bàn.

Nước lẩu sôi ùng ục, viên cá được thả vào trước, nổi lềnh bềnh trong nước lẩu, luộc gần chín rồi, dùng đũa chọc một cái, nước thịt trào ra, cắn một miếng, vừa tươi vừa mềm vừa dai.

Tạ Húc Đông mua rượu về, giơ ly lên trước nói với Giang Lâm và Bạch Du: “Vài tháng trước tôi còn tưởng tôi và Giang Lâm sẽ ế vợ cả đời, không ngờ mới có bao lâu, Giang Lâm không chỉ kết hôn mà còn sắp làm cha rồi, chúc mừng hai người.”

Dù có chua xót, anh ấy vẫn thật lòng mừng cho Giang Lâm.

Mặc dù gia thế của Giang Lâm hơn anh ấy nhưng đối với gia đình anh ấy mà nói, cũng không hơn là bao.

Có mẹ kế thì có cha dượng, câu này anh ấy hiểu rõ hơn ai hết.

Giờ Giang Lâm đã có gia đình nhỏ của riêng mình, anh ấy đặc biệt vui mừng cho anh.

Bạch Du tất nhiên không thể uống rượu, cầm lấy quả dừa: “Cám ơn mọi người.”

Giang Lâm cũng không uống rượu nên lấy trà thay rượu chạm cốc với Tạ Húc Đông: “Những gì tôi nói ban ngày không phải nói đùa, cậu về kiểm tra thử xem.”

Tạ Húc Đông: “...”

Có ai lại đ.â.m thẳng vào tim người khác như vậy không?

Tôn Tường Vy thấy sắc mặt Tạ Húc Đông thay đổi, ngạc nhiên nói: “Kiểm tra cái gì?”

Khóe miệng Tạ Húc Đông càng cứng đờ, quay đầu đi: “Không có gì.”

Sao có thể không được, anh ấy rất được cơ mà.

Nhưng anh ấy có được đến mấy cũng không thể khiến Tôn Tường Vy mang thai được, chẳng phải nói nhảm sao?

Cát Đại Xuyên sợ tiếp theo Giang Lâm sẽ đ.â.m vào tim mình, vội giả vờ gắp thịt nhưng mắt không ngừng liếc nhìn Lâm Hướng Tuyết.

Dường như Lâm Hướng Tuyết nhận ra ánh mắt của anh ấy nên cô ấy ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, tay cô run lên làm đôi đũa rơi xuống đất.

“Tôi giúp cô nhặt.”

Khó khăn lắm Cát Đại Xuyên mới có cơ hội thể hiện, vội cúi xuống nhặt đũa dưới gầm bàn.

“Không cần, tự tôi nhặt được rồi.”

Thực ra thời gian này biểu hiện của Cát Đại Xuyên đã được coi là đạt yêu cầu rồi, anh ấy vẫn rất keo kiệt với người khác, nhưng đối với cô ấy thì lại khá hào phóng.

Đặc biệt là khoảng thời gian cô ấy nằm viện, anh ấy bận rộn ngược xuôi, ngày nào cũng mua đồ ăn đến bệnh viện thăm nom, chăm sóc cô ấy, cô ấy không cảm động sao được.