Bà ấy từng tức giận, cuối cùng tức giận trở thành động lực. Bà ấy quyết định sẽ tỏa sáng và nhiệt huyết ở hội Liên hiệp Phụ nữ, dùng năng lực của bản thân để thay đổi tình trạng bây giờ, giúp đỡ càng nhiều phụ nữ. Ý tưởng mà Bạch Du nhắc tới không hẹn mà trùng với mục tiêu của bà ấy.
Lần đầu tiên trên khuôn mặt Bao Nhã Anh nở nụ cười tươi: “Được, tôi thay mặt hội Liên hiệp Phụ nữ chào mừng đồng chí Bạch. Đồng thời tôi cũng rất mong chờ chiến dịch xóa nạn mù chữ của cô.”
Bầu không khí trở nên tốt đẹp ngay lập tức, Bạch Du thừa cơ nói: “Ngày mai tôi sẽ đi leo núi với bạn bè và người thân, nếu chủ nhiệm Bao rảnh thì có thể tham gia chung với chúng tôi.”
Bao Nhã Anh run lên, sau đó lắc đầu: “Các cô cũng đi leo núi à? Đúng là rất khéo nhưng tôi và chồng tôi đã có hẹn trước rồi, sáng sớm ngày mai chúng tôi sẽ tới sườn núi ở phía Nam để ngắm mặt trời mọc, không thể nào tham gia chung với các cô được. Nhưng nói không chừng tới lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau.”
Bạch Du mỉm cười: “Thì ra là vậy, tình cảm của vợ chồng các ngài tốt quá.”
Khóe miệng Bao Nhã Anh để lộ ý cười: “Nói chỉ sợ cô chê cười, chúng tôi đã không đi chơi riêng với nhau nhiều năm rồi. Lần này là tròn ba mươi năm đám cưới của chúng tôi nên ông Hà mới mời tôi đi chơi.”
Trong lòng Bạch Du run lên.
Không đi chơi chung với nhau nhiều năm như vậy, cứ khăng khăng hẹn đi leo núi vào thời điểm này, vả lại còn đi riêng với nhau. Điều này buộc cô phải suy nghĩ tới hướng xấu nhất.
Vì để không đánh rắn động cỏ nên cô bình tĩnh nói: “Thì ra là vậy nhưng tôi và bạn tôi tới sườn núi phía Bắc để ngắm mặt trời lặn, đoán chừng là chúng ta không thể gặp nhau được rồi.”
Sau khi ra khỏi Bộ tuyên truyền, Bạch Du suy nghĩ ngày mai mình nên làm thế nào.
Sở dĩ cô không nói cho Bao Nhã Anh biết chuyện bà ấy bị cho đội nón xanh, một mặt là lo Bao Nhã Anh sẽ không tin mình, dù sao một bên là người chồng đã cưới ba mươi năm, một bên là người xa lạ mới gặp mặt nhau hai lần. Nếu đổi lại là cô thì chắc chắn là cô sẽ nghiêng về phía người bên gối của mình.
Mặt khác là lo Bao Nhã Anh sẽ chạy tới chỗ phó nhiệm Hà để chất vấn, tới khi đó chỉ cần phó nhiệm Hà phủ nhận là được, dù sao trong tay cô cũng không có bất chứng cứ nào. Nếu làm vậy thì sẽ đánh rắn động cỏ, đồng thời phó chủ nhiệm Hà cũng sẽ biết chuyện cô nghe lén cuộc trò chuyện của bọn họ. Nếu thật sự như vậy thì cô sẽ tự đặt mình vào vị trí nguy hiểm.
Tới khi đó cô ở trong tối, phó chủ nhiệm Hà và Lăng Tương Quân cũng ở trong tối, ngộ nhỡ bọn họ muốn ra tay với cô thì cô khó mà đề phòng cho được. Đối với Bao Nhã Anh cũng giống như thế, đánh rắn động cỏ một lần, sau này sẽ không dễ dàng nắm thóp đôi cẩu nam nữ đó nữa.
Thế nên sau khi Bạch Du suy xét xong, cô đã bỏ ý định nói cho Bao Nhã Anh biết chuyện bà ấy bị cho đội nón xanh. Nhưng ngày mai bọn họ sẽ đi leo núi, cô phải làm thế nào mới có thể giúp được bà ấy đây?
Bạch Du suy nghĩ suốt cả dọc đường nhưng vẫn không thể nghĩ được cách.
Ai ngờ khi cô vừa trở về tòa soạn thì bị Ngụy Quang Tông cản lại…
“Bạch Du, có phải trước đó cô đã đoán được người yêu của tôi là kẻ lừa đảo rồi không?”
Bạch Du nhìn khóe mắt đỏ bừng và vẻ mặt tiều tụy của quái vật đầu to, trong lòng nảy lên một ý tưởng: “Đồng chí Ngụy, đúng là trước đó tôi đã đoán được một phần nhưng tôi không có bất cứ chứng nào. Lúc đó cho dù tôi nói với anh đối phương là kẻ lừa đảo thì anh có dám chắc là mình sẽ tin tôi không?”
Ngụy Quang Tông không nói lời nào nhưng quả thật là trong lòng nghĩ vậy.