Bà Bạch: “?”
Bạch Phi Bằng: “?”
Cân nhắc các anh em khác của Giang Khải?
Từ “các” này đã nói rõ người được cân nhắc không chỉ có một.
Bà Bạch tỉnh táo lại từ trong nỗi khiếp sợ: “Ông ấy nói vậy thật sao? Còn nữa, ông ấy có nói là mấy anh em nào của Giang Khải không?”
Bạch Du: “Ông nội Giang nói chỉ cần là đối tượng chưa kết hôn, tuổi tác phù hợp thì đều mặc cháu lựa chọn, cháu nhìn trúng ai thì chọn người đó.”
Bà Bạch “?”
Bạch Phi Bằng: “?”
Coi trọng ai thì chọn người đó… Như thể chọn cải trắng vậy?
Sau khi tiếp nhận thông tin nay Bạch Phi Bằng lo lắng hỏi: “Mấy anh em kia của Giang Khải nói thế nào, có ai không vui không?”
Bạch Du gãi mặt: “Không ạ.”
“...”
Hai mẹ con bà Bạch và Bạch Phi Bằng nhìn nhau.
Mặc dù việc này hơi xấu hổ, nhưng nếu nhà họ Giang đã không thèm để ý thì bọn họ cũng không còn gì để nói.
Con cháu nhà họ Giang dù là ai đều ưu tú hơn người bình thường, huống hồ việc này còn có ông Giang che chở, vì vậy mối hôn sự này không phải là không thể tiếp tục.
Mặc dù bà Bạch đã cao tuổi nhưng tư tưởng không hề cổ hủ một chút nào, chẳng mấy chốc, bà đã có thể tiếp nhận chuyện này, thậm chí còn nói ra một lời khiến người khác phải kinh ngạc: “Vậy cháu coi trọng ai chưa? Nói xem, để bà nội kiểm tra thử.”
Nghe thấy lời này, Bạch Du suýt sặc nước miếng: “Không coi trọng ai ạ, cháu không hiểu bọn họ.”
Bà Bạch: “Lần này, chúng ta đừng nóng vội, từ từ lựa, từ từ chọn, khi nào chọn được người tốt nhất thì mới quyết định.”
Chọn cải trắng thì không thể chọn bó rau dập nát được, huống chi chọn người lại càng phải cẩn thận hơn, lúc trước là bởi không cẩn thận nên mới chọn phải bó cải trắng nát như Giang Khải kia!
Bạch Du: “...”
Bà Bạch cảm thấy mắt nhìn chọn rau cải… Không phải, chọn đàn ông của cháu gái không quá tốt, vì vậy đã xoay sang thảo luận với con trai: “Con hiểu mấy đứa trẻ nhà họ Giang kia như thế nào?”
Bạch Phi Bằng suy nghĩ một hồi: “Nói về tuổi tác trước đi ạ, từ Giang Lâm đến Giang Cẩn xếp thứ chín đều phù hợp, nhưng con không biết ai có đối tượng rồi, ai chưa có.”
Lúc trước, bà Giang đề ra mối hôn sự này thì ông đã khảo sát từng người cháu của nhà họ Giang, lúc này, ông mới biết tuổi tác của mấy anh em Giang Khải, còn về chuyện bọn họ có đối tượng chưa thì phải hỏi thăm mới biết được.
“Con cả, con lấy vở và bút ra đây cho mẹ, chúng ta kiểm tra cho bé Du.”
Bà Bạch không trách con trai cả hiểu không sâu, dù sao lúc trước Bạch Du thích Giang Khải như thế, chẳng ai có thể ngờ được hai người sẽ chia tay.
Bach Phi Bằng đáp lại, ông đứng dậy đi đến cầm một quyển sổ và một cái bút ở dưới tủ tivi tới.
Bà Bạch bảo con trai cả ghi chép, bà nói: “Trước hết con viết tiêu đề ở trên, viết là ‘Bình chọn các cháu trai của nhà họ Giang’.”
Bạch Du: “...”
Bach Phi Bằng: “...”