Quãng Đời Còn Lại Có Anh FULL

Chương 5



Cắt đứt mọi liên lạc với Lý Thu Xuyên, thế giới của tôi chợt im ắng hẳn. Tôi bắt đầu đều đặn đi làm, tan làm, cuối tuần thì đi dạo phố, đốt thời gian với Diêu Dao.

Tôi buộc mình không được theo dõi bất kỳ tin tức nào về Lý Thu Xuyên, thậm chí còn ẩn vòng tròn bạn bè của Ngụy Khôn – người bạn tốt của anh.

Chỉ là khi ở trong căn nhà tôi thuê, mỗi khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, trong đầu tôi lại không thể không nhớ lại những mảnh kỉ niệm vụn vặt cùng anh, như bám sâu vào xương tủy, không thể giựt ra.

Ngay cả trong giấc mơ của tôi, anh vẫn thường xuyên xuất hiện. Trong mơ, chúng tôi vẫn còn ở bên nhau, xúc cảm ấm áp khi da thịt chạm nhau, cảm giác yên tâm mà nụ cười của anh mang lại, khiến mỗi sáng thức giấc, gối đều thấm đẫm nước mắt...

Tôi thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa.

Tôi nhớ anh quá.

Một ngày nọ ở công ty, khi đang in tài liệu, tôi cứ thế đứng đờ đẫn trước máy in.

Một người đồng nghiệp huých nhẹ vào tay tôi, cười nói: “Đang làm gì thế?”

Tôi chợt hoàn hồn lại: “À, không có gì.”

Lúc đó tôi mới nhận ra, tài liệu tôi cần đã in xong từ lâu rồi, đang nằm yên lặng trên máy in.

Đồng nghiệp cười nói: “Đợt này thấy chị giống như người mất hồn vậy, chẳng lẽ là thất tình rồi à?”

Tôi sửng sốt: “Nhìn chị giống như người vừa thất tình lắm à?”

Khoảng thời gian này, rõ ràng là tôi đã giả vờ không tệ, hơn nữa tôi cũng chưa từng kể về chuyện yêu đương của mình với ai trong công ty.

Đồng nghiệp nói: “Tống Nhu, trước đây gương mặt chị luôn sáng bừng rạng rỡ, trong mắt ngập tràn hạnh phúc. Bây giờ chị gầy tọp đi rồi, cả người trông chẳng còn chút tinh thần nào, đây là biểu hiện của thất tình chứ sao nữa?”

Tôi chỉ biết cười khan, cố ứng phó thêm vài câu.

Quay về chỗ ngồi, điện thoại của tôi bỗng đổ chuông, là một số lạ.

Tim tôi lỡ mất một nhịp, phản ứng đầu tiên của tôi cho thấy đây là Lý Thu Xuyên, nhưng rồi tôi lại nghĩ, với tính cách của anh, chắc anh sẽ không liên lạc với tôi theo cách này đâu.

Chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại bấm nghe máy.

Hóa ra là Ngụy Khôn.

Vừa được nối máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói của Ngụy Khôn: “Bà chị ơi, hai người làm lành, quay lại với nhau được không? Lý Thu Xuyên đã ở lì trong nhà anh bao nhiêu ngày rồi, anh sắp bị cậu ta hành ch.ết mất thôi, xin em đấy, mau đến lôi cậu ta về đi!”

Tôi kìm nén nỗi xúc động muốn hỏi rõ thêm của mình, dửng dưng đáp: “Bọn em chia tay rồi.”

Ngụy Khôn ở đầu dây bên kia gào lên: “Sao hai người vẫn chưa làm lành hả? Lý Thu Xuyên bảo là sẽ cầu hôn với em mà? Sao chưa cầu hôn mà đã chia tay rồi?”

Cầu hôn?

Anh bảo là sẽ cầu hôn tôi lúc nào?

Tôi vội vàng hỏi: “Chuyện cầu hôn là sao?”

“Em phải đi hỏi cậu ta chứ, hỏi anh làm gì!” – Ngụy Khôn oán hận một câu, sau đó tắt máy luôn.

Tôi đờ đẫn cầm điện thoại trong tay, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Do dự một lúc lâu, tôi vẫn quyết định mở bỏ chặn tài khoản WeChat của Lý Thu Xuyên.

Chuyện cầu hôn, nếu giờ không hỏi cho rõ ràng, có lẽ tôi sẽ thắc mắc suốt cả đời này mất.

Còn chưa kịp gửi tin nhắn qua, Lý Thu Xuyên đã gọi cho tôi trước rồi.

“Tối nay em rảnh không?”

Tôi nghĩ vài giây, trả lời anh: “Rảnh.”

“Cùng đi ăn bữa cơm nhé?” – Giọng điệu của anh vẫn như thường, như lúc chúng tôi vẫn còn là một cặp, không nhanh không chậm, kiên nhẫn, bình ổn.

“Được.”

“Thế thì ăn lẩu đi, ở quán mà chúng ta vẫn thường đến ăn.”

Anh không thích ăn cay, nhưng luôn kiên nhẫn đi ăn lẩu cùng tôi. Chúng tôi thường sẽ gọi một nồi lẩu uyên ương, tôi ăn bên nước lẩu cay, anh ăn bên súp thanh. Đến cuối bữa, vị đã trộn lẫn vào nhau, anh cay đến mức cả trán lấm tấm mồ hôi, thế nhưng vẫn cười hì hì, gắp đồ ăn cho tôi.

Tôi quyết định phải nói chuyện nghiêm túc với anh một lần, có lẽ cũng vì là lần cuối cùng chúng tôi cùng ăn cơm, chọn ăn ở quán lẩu mà ngày trước chúng tôi thường đến, đúng là cũng phù hợp.

Sáu giờ tối, tôi rời công ty, ngay cả bản thân cũng không phát hiện ra mình quá vội vã, lúc tôi đến quán lẩu vẫn chưa bảy giờ.

Lý Thu Xuyên chưa tới. Chủ quán nhận ra tôi, cười tươi chào hỏi.

“Vẫn gọi một nồi lẩu uyên ương, hai người?” – Chủ quán thuận tay chỉ một bàn cho tôi, là bàn trong góc mà tôi và Lý Thu Xuyên hay ngồi.

Đợi một lúc, anh đến.

Anh cũng gầy đi rồi, sắc mặt ảm đạm, tiều tụy hẳn đi, vầng sáng trong đáy mắt dường như cũng biến mất rồi.

Anh cười với tôi rồi ngồi xuống phía đối diện. Chúng tôi cũng giống như trước, bắt đầu gọi món, hỏi xem người kia muốn ăn món gì.

“Dạo này em vẫn ổn chứ?” – Anh chợt hỏi.

Tôi khựng lại vài giây, rồi gật đầu: “Vẫn ổn.”

“Anh thì chẳng ổn chút nào.” – Anh gượng cười – “Tống Nhu, không có em, anh ngủ cũng chẳng yên giấc.”

“Sau này anh sẽ quen thôi.” – Tôi thấp giọng nói.

Thực ra tôi cũng ngủ không yên giấc, lúc mơ màng sẽ vươn tay ôm lấy anh như thói quen, nhưng kết quả là chỉ ôm lấy không khí, sau đó bừng tỉnh, mở trừng mắt đến tận khi trời sáng.

Anh mở miệng: “Anh có rất nhiều lời muốn nói với em...”

Tôi ngẩng lên: “Ăn xong rồi hẵng nói được không?”

Tôi sợ sau khi nói ra rồi, sẽ không còn hứng ăn uống gì nữa.

Bên cạnh nồi lẩu đang bốc khói nghi nghút, là hai con người lòng đang nguội lạnh.

Nước lẩu đã sôi, anh gắp đồ ăn vào bát tôi, đưa giấy cho tôi lau.

Trong làn khói bốc ngùn ngụt, khuôn mặt anh mờ đi, phảng phất như quay về lần đầu tiên chúng tôi cùng ăn lẩu vào ba năm trước. Khi ấy anh vẫn mang chút kháng cự, nhưng vẫn để ý đến cảm nhận của tôi.

Một gương mặt anh tuấn, rạng ngời đến vậy, tôi đã ngắm anh rất nhiều rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy chán cả. Vậy mà bây giờ, lại thấy nó xa vời quá.

Sau một bữa lẩu nhiều dầu mỡ, đến cuối cùng lại chẳng cảm nhận được mùi vị gì trong miệng nữa. Tôi giành trả tiền trước.

Ra khỏi quán lẩu, gió lạnh ngay lập tức ập đến. Tôi kẹp chặt áo khoác lại, anh tháo khăn quàng cổ xuống đưa cho tôi.

Tôi nhìn chiếc khăn quàng cổ, cảm thán một câu: “Chiếc khăn này em đan trong tận một tháng đấy.”

Anh tiếp lời: “Em cũng từng nói, chiếc này còn nhiều lỗi quá, sau này em sẽ lại đan cho anh một chiếc khác đẹp hơn.”

Nhưng tôi và anh, có còn sau này nữa không?

Mắt tôi cay cay, nhân lúc đưa tay nhận lấy khăn quàng cổ, tôi vội dụi mắt, ngẩng lên cười với anh: “Lý Thu Xuyên, có lời gì, hôm nay hai chúng ta nói hết luôn đi.”