Quay Lại Mỉm Cười, Bắt Đầu JQ Full

Chương 22: Nhường



Tối hôm đó, khi Yêu Nữ trở về phòng đã thấy Tam Bảo ngồi trước máy tính lẩm bẩm đọc gì đó, nhìn thấy Yêu Nữ bước vào, cô nàng há miệng nghĩ mất mấy giây rồi hỏi vô cùng cứng nhắc, “Cậu đi đâu tát? Cậu đi móng vuốt?” (Cậu đi đâu đấy? cậu đi làm gì?)

Yêu Nữ dừng lại, cau mày nhìn Tam Bảo như nhìn kẻ mắc bệnh thần kinh, “Cậu nói tiếng khỉ gì vậy?”

Tam Bảo hắng giọng, “Du ngữ.”

Yêu Nữ có vẻ mờ mịt tiến lại gần, “Là cái gì?”

Tùy Ức tháo tai nghe xuống, nhẹ nhàng giải thích, “Là tiếng Trùng Khánh.”

Yêu Nữ khinh bỉ, “Tiếng Trùng Khánh thì nói là tiếng Trùng Khánh, lại còn Du ngữ!”

Tam Bảo bao biện, “Trùng Khánh gọi tắt không phải là Du sao! Nói thế nghe có vẻ tây.”

Bấy giờ Yêu Nữ mới nhận ra cả Tùy Ức Hà Ca đều đang đeo tai nghe, “Có phải nó dùng “Du ngữ” oanh tạc các cậu cả buổi tối không?”

Hà Ca gật đầu, “Phải, sau khi nó quấy rầy tớ với Tùy Ức cả một buổi tối bằng ‘Không’, ‘Muốn’, ‘Không được cái gì cả’, bây giờ tớ căn bản là không dám tùy tiện mở miệng nói lung tung nữa. Cho nên nó tìm kiếm mục tiêu oanh tạc mới lâu lắm rồi, nói đơn giản thì là, nó đợi cậu cả buổi tối rồi.”

Yêu Nữ ngạc nhiên, liếc Tam Bảo một cái, thấy cô nàng cười gian định dính lại đây, cô xoay người cực nhanh, “Tớ nhớ ra rồi, tớ còn một quyển sách ở phòng bên, tớ đi lấy đã!”

Nói xong chạy như gió cuốn.

Vòng loại vốn chỉ là rà đơn đăng ký, nếu điền nghiêm túc thì cơ bản đều qua. Vài hôm sau, Tùy Ức Tam Bảo đã nhận được thông báo, qua vòng loại suôn sẻ.

Vòng bán kết là thi viết, Tùy Ức làm xong đề bèn nghiêng nghiêng mình để Tam Bảo ngồi phía sau có thể tham khảo.

Buổi sáng, mặt trời chiếu vừa phải, Tùy Ức lại ngồi bên cửa sổ, ánh nắng ấm áp chiếu xuống, cô buồn ngủ rồi.

Tiêu Tử Uyên và Ôn Thiểu Khanh sóng đôi bước ra khỏi phòng học cạnh đó, đi làm giám thị coi thi.

Ôn Thiểu Khanh có vẻ không cam lòng lắm, cầm lấy cái thẻ đeo trước ngực, “Giám thị? Mệt cho cậu phải nghĩ ra!”

“Cảm ơn đã khích lệ!” Tiêu Tử Uyên mỉm cười nghiêng đầu đáp lại.

Ôn Thiểu Khanh còn muốn nói thêm thì đã thấy Tiêu Tử Uyên đứng lại nhìn về một hướng mà mỉm cười. Anh đưa mắt nhìn theo là hiểu, sau đó mở miệng trêu tức, “Chả trách, tự cậu tới làm trò là được rồi, còn kéo tớ theo làm gì.”

Tiêu Tử Uyên nói thẳng động cơ, “Một người đi thì mục tiêu rõ ràng quá, tìm thêm đứa nữa để phân tán sự chú ý.”

Ôn Thiểu Khanh híp mắt lại không nhịn nổi nữa, Tiêu Tử Uyên lại vẫn bình tĩnh đứng trước mặt anh.

“Tiêu Tử Uyên.” Ôn Thiểu Khanh hiếm khi nghiến răng nghiến lợi như này.

“Hở?” Tiêu Tử Uyên lơ đãng đáp lại, “Mẹ tôi với mẹ cậu là chị em song sinh, mà tôi lại lớn hơn cậu ba tháng, theo lý mà nói, cậu nên gọi tôi một tiếng anh (họ) mới đúng.”

Ôn Thiểu Khanh quay mặt sang chỗ khác, “Cậu nằm mơ!”

“Aizz”, Tiêu Tử Uyên vờ vịt thở dài, “Thật hoài niệm tên nhóc đáng ghét năm nào cứ bám đuôi tôi gọi tôi là anh !”

“Tiêu Tử Uyên!” Ôn Thiểu Khanh cũng hiếm khi xù lông lên như này.

Sáng hôm đó, theo lời của người qua đường, lần đầu tiên thấy người luôn cao ngạo, lạnh nhạt như Tiêu Tử Uyên xuất chiêu trêu chọc kẻ vốn ung dung, phong độ như Ôn Thiểu Khanh đến phát điên, hơn nữa lại còn biết được hai người là anh em họ của nhau, mọi người đều cảm thán, quả nhiên gien rất quan trọng.

Sau một hồi, hai người chỉnh đốn lại cảm xúc, có vẻ như đã bắt tay làm hòa, lại cùng nhau bước vào một phòng học khác làm giám thị.

Tiêu Tử Uyên đứng trên bục giảng nhìn Tùy Ức đang ngủ rất say, nét mặt cũng thả lỏng, khóe miệng anh hơi cong lên. Cuộc thi năm ấy, có phải cô cũng ngồi trong cùng một phòng thi với anh như thế này, làm xong bài thi bắt đầu ngủ gật?

Năm đó, nếu anh không ngủ gật, mà nhìn xung quanh một chút, có phải đã nhìn thấy cô bé Tùy Ức lúc ấy không? Cái người còn mang vẻ mũm mỉm của trẻ con ấy?

Dưới ánh mặt trời, một nửa khuôn mặt cô trắng nõn óng ánh, ngay cả lông tơ cũng mang màu vàng, mềm mại đáng yêu.

Ngón tay Tiêu Tử Uyên trong túi quần hơi giật, nhịn xuống nỗi xúc động muốn bước lên chạm vào cô.

Anh bỗng muốn tới thăm cố hương của cô một chuyến, ngắm nhìn vùng đất nổi tiếng với tiểu kiều lưu thủy, tài tử giai nhân, nhìn xem rốt cuộc là thủy thổ như thế nào mới có thể nuôi dưỡng lên một cô gái như vậy.

Tiêu Tử Uyên nhìn quanh cả gian phòng, liếc Ôn Thiểu Khanh một cái, hai người rời khỏi rất nhanh.

Tùy Ức ngáp một cái ra khỏi phòng học, sau đó liền cảm giác được Tam Bảo đang cố huých mình, cô mờ mịt nhìn Tam Bảo, Tam Bảo cười đáng khinh, vừa cười vừa hếch cằm chỉ sang một hướng.

Tiêu Tử Uyên đứng ở hàng lang ngay trước phòng học, anh đứng ngược sáng, mặc áo sơ mi trắng bên trong, áo dệt kim hở cổ màu xám bên ngoài, cùng một chiếc quần thường phục đồng màu, càng rõ vẻ anh tuấn hơn người, người qua lại liên tục liếc nhìn, có người quen chào anh, anh cũng mỉm cười gật đầu.

Tam Bảo vui vẻ nhảy nhót, “Vừa nãy cậu ngủ gật, Tiêu sư huynh tới làm giám thị, anh ấy thật cứ như đạp trên ánh mặt trời mà bước vào, tớ nhìn mà lòng mề nhộn nhạo, hiếm khi thấy giai nào cao cao gầy gầy mặc loại áo dệt kim hở cổ như này, đẹp trai muốn chết! Cậu xem chân Tiêu sư huynh dài thật đấy.”

Bên tai vẫn là tiếng xuýt xoa không thôi của Tam Bảo, Tùy Ức ngây người tại chỗ, tận tới khi Tiêu Tử Uyên mỉm cười nhìn lại, rất nhanh đã mở miệng gọi cô, “Tùy Ức”.

Cả thân mình anh lọt giữa ánh nắng vàng nhạt, khuôn mặt tuấn tú hơi giãn ra, cười dịu dàng, tiếng gọi “Tùy Ức” kia như là xuyên qua không gian, thời gian ngưng đọng lọt vào tai cô, trầm thấp dễ nghe.

Có lẽ là thấy cô chẳng nhúc nhích gì, Tiêu Tử Uyên chủ động bước tới, trước tiên lại nhìn về phía Tam Bảo, còn chưa mở miệng, Tam Bảo đã giơ hai tay, “Không cần mở miệng, em biết, người ngoài lui đi, em biến đây.”

Tùy Ức rất nhanh sau đã hoàn hồn, chỉnh đốn lại nét mặt bèn cười hỏi, “Tiêu sư huynh tìm em có việc ạ?”

Tiêu Tử Uyên đưa cho cô một quyển địa lý quốc gia, Tùy Ức nghi hoặc nhận lấy, xem qua qua một cách ngờ vực.

Tiêu Tử Uyên cất bước đi ra ngoài, “Quyển này được đấy, cầm tới cho em xem.”

Nói xong còn cố ý quay đầu nhìn Tùy Ức căn dặn, “Xem kỹ vào.”

Sau đó cũng không nói thêm gì nữa, anh đi mất, Tùy Ức ôm tạp chí sững sờ tại chỗ, lật vài tờ cũng chẳng thấy giấy tờ linh tinh gì ở trong cả, cô mờ mịt, đây là tình huống gì? Về tới phòng rồi mà vẫn chưa nghĩ ra, Tiêu Tử Uyên sao có thể vô duyên vô cớ cầm quyển tạp chí tới cho cô xem chứ?

Tam Bảo ngồi trước máy tính nhìn cô cười, cười cực kỳ đáng khinh.

Tùy Ức bất đắc dĩ, “Không phải như cậu tưởng!”

Tam Bảo lại càng vui vẻ, “Tớ cũng chưa tưởng cái gì cả.”

“…” Tùy Ức không còn gì để nói.

Sau giấc ngủ trưa, Tùy Ức rời giường nhìn đến quyển tạp chí trên đầu giường kia mới bất chợt tỉnh ngộ, đại thần từng nói là muốn “chống lưng”! Để không hổ thẹn với sứ mệnh, Tùy Ức cầm tạp chí lên đọc cẩn thận.

Nhờ vào đôi mắt sáng, Tam Bảo cùng vào chung kết với Tùy Ức, lúc danh sách vòng chung kết được đưa ra, cả lớp ồn ào không thôi.

Lớp trưởng: Tùy Ức và Nhậm gia cùng vào vòng chung kết! Hôm đó, bọn tớ sẽ đi cổ vũ các cậu!

Mọi người hưởng ứng: chúc mừng chúc mừng!

Tùy Ức đứng ra: đa tạ.

Tam Bảo lên sân khấu: chung vui chung vui, còn phải cảm ơn đôi mắt sáng của tớ và diện tích che khuất của Tùy Ức quá nhỏ.

Yêu Nữ: Có lương tâm thì nhất định phải mời cậu ấy đi ăn, cũng phải hào hứng đề nghị cả lớp đi theo!

Mọi người lại nhiệt tình hưởng ứng: đồng ý!

Quần chúng Giáp: đi lầu Xuyên Hương đi!

Quần chúng Ất: Đương nhiên phải đi ăn tôm rồng rồi!

Quần chúng Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân cùng thảo luận.

Tự làm lấy ăn đi!

Hay là ăn lẩu!

Hà Ca tổng kết: Vậy tối nay gặp nhau trước cổng trường!

Tam Bảo nói chen vào: …

Sau đó cô nàng rời khỏi máy tính, nhào về phía Yêu Nữ Hà Ca, “Kỷ Tư Toàn, Hà Văn Tĩnh, tớ hận các cậu!”

Tùy Ức cười tủm tỉm nhìn ba kẻ chém giết, cuối cùng Tam Bảo quả nhiên không địch lại số đông nên thua trận, nhoài lại bên chân Tùy Ức mong được an ủi, Tùy Ức vừa phơi nắng đọc sách vừa vuốt tóc Tam Bảo, việc này khiến cô nhớ tới con mèo già nhà hàng xóm chiều nào cũng ngủ khò khò.

Vòng chung kết diễn ra ở hội trường lớn của trường, quá nhiều người nên phải chia làm hai ngày, bốc thăm để quyết định thứ tự, Tam Bảo thi hôm trước, Tùy Ức thi hôm sau.

Lúc bốn người tới hội trường, bên trong đã chật đầy người, vô cùng náo nhiệt.

Tùy Ức Yêu Nữ Hà Ca ngồi trên ghế chả có việc gì làm chờ Tam Bảo lên sân khấu, nhìn trai gái thanh xuân tràn trề trên sân khấu, Yêu Nữ cảm thán, “Đây là thiên hạ của người trẻ mà, xin hỏi vì sao chúng ta lại phải tới chứ?”

Hà Ca ủ rũ, “Tớ cũng không biết vì sao chúng ta lại tham gia cái hoạt động này, hồi trước trường cũng tổ chức, sao lúc đấy không tham gia, bây giờ già như này rồi lại tham gia làm gì?”

Người khởi xướng là Tùy Ức bỗng chột dạ, suy nghĩ một lát bèn trả lời, “Vì tiền?”

Hà Ca Yêu Nữ bỗng tỉnh ngộ, “Bingo! Vốn là nguyên nhân này, cậu không nói tớ cũng quên mất, quán quân được bao nhiêu tiền?”

Hà Ca cúi đầu lục túi, “Đợi tớ xem lại tờ rơi.”

“Ừ, tìm mau đi.”

Tránh được kiếp nạn, Tùy Ức khẽ thở phào một hơi, chắc chắn không thể nói cho bọn họ là Tiêu Tử Uyên thiếu tiền tiêu vặt.

Tùy Ức đưa mắt ngắm hàng ghế trước, cạnh mặt lạnh lùng nghiêm nghị dưới ánh đèn gần như hoàn mỹ, Tiêu Tử Uyên đang cúi đầu nhìn di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn sân khấu, lúc chấm điểm thì tùy vào chất lượng mà viết một con số rồi chuyển lên.

Bỗng nhiên anh hơi quay đầu, liếc qua bên này một cái, mặt vẫn không có biểu cảm gì, Tùy Ức không kịp ngụy trang, vừa vặn chạm phải ánh mắt anh, chẳng qua là vài giây ngắn ngủi, anh đã quay lại rất mau, tiếp tục cúi đầu nhìn di động.

Tùy Ức vỗ vỗ ngực tự trấn an, cách nhiều người như vậy, đèn cũng mờ, chắc anh không nhìn thấy mình đâu.

Qua vài giây, di động Tùy Ức rung lên, mở ra, là tin nhắn của Tiêu Tử Uyên, Tùy Ức run tay ấn đọc tin.

Đẹp (trai) không?

Tùy Ức vỡ vụn, nhìn trộm người ta bị bắt gặp, cô nên đáp lại như thế nào?

Viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng cũng gửi đi.

Nhiều người quá, không nhìn rõ.

Rất nhanh sau Tiêu Tử Uyên đã đáp lại, ý anh là quyển tạp chí kia.

Tùy Ức tức phát điên, gấp di động bỏ vào túi, mặt đỏ lên, sao bây giờ Tiêu Tử Uyên càng ngày càng thích trêu cô vậy?

Tiêu Tử Uyên đợi hồi lâu vẫn không nhận được câu trả lời thuyết phục, chắc là cô vừa ngượng vừa giận rồi? Đút di động vào túi, Tiêu Tử Uyên nhìn về phía sân khấu, trước mắt lại vẫn là khuôn mặt đỏ ửng ấy, anh bất giác lại hơi cong khóe môi.

Người bên cạnh thấy anh cười bèn ngạc nhiên, hỏi thăm dò, “Thí sinh này thú vị nhỉ?”

Tiêu Tử Uyên gật đầu, như là trả lời cậu ta, lại như là đang độc thoại, “Phải, rất thú vị…”

Nhưng chuyện thú vị hơn nữa lại ở phía sau cơ, sau khi Tam Bảo lên sân khấu, cả hội trường thi đấu ầm ĩ ngoài dự liệu.