Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 23: Phòng đấu giá



Trời lúc này đã tối hẳn.

Phòng làm việc của chủ tịch SF.

Khương Nhã đẩy cánh cửa bước vào phòng làm việc, trên người lúc này đã là bộ lễ phục được đặt riêng của trợ lý đưa tới.

Chiếc váy cúp ngực màu đỏ dài, tôn lên phần da trắng nõn mịn màng khiến người nhìn vào đều phải cảm thán vẻ đẹp một câu.

Thấy Khương Nhã, chiếc laptop bị gập lại ngay lập tức.

Trước khi gập, dòng chữ cùng bảng tin vẫn hiện rõ.

Ôn Thiệu Phong đẩy mắt qua nhìn cô, trong không gian xung quanh, chiếc áo vest đen hòa cùng màu với màn đêm càng toát lên vẻ thần thái nghiêm nghị của người đàn ông.

Khương Nhã kéo cao khóe môi mà đi lại gần.

“Đêm qua mới gặp, chẳng lẽ Ôn thiếu lại nhớ tôi nữa?”

Nhớ, làm gì có chuyện đó. Giữa cả hai chẳng qua chỉ có thân thể cô làm cầu nối. Những điều cơ bản này làm sao cô có thể không biết.

Ôn Thiệu Phong nhìn vào chiếc váy để lộ các khớp xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, đáy mắt thoáng tối sầm lại.

Dù rất kín kẽ, nhưng vẫn mơ hồ để người ta cảm nhận được vẻ đẹp ẩn đằng sau lớp váy.

Huống hồ chi, thân thể này anh đã chạm vào lâu như vậy.

Ôn Thiệu Phong nâng cằm Khương Nhã lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp lung linh kia. Trong ánh mắt của cô, thật rất khó để người khác nắm bắt được mạch cảm xúc.

Thế nhưng trong tấm ảnh khi chụp với người đàn ông của bộ phim kia, Ôn Thiệu Phong có thể cảm nhận rõ sự ôn nhu, cả sự ấm áp.

Nữ nhân này, ở bên cạnh hắn mà còn có thể tiếp xúc với bao nhiêu nam nhân như vậy.

Ôn Thiệu Phong lập tức cúi người xuống cắn vào bả vai cô một cái thật mạnh. Mặc dù biết rõ đó chỉ là chụp ảnh, nhưng căn bản anh vẫn không kiềm chế được mà tức giận.

Khương Nhã cảm nhận rõ cơn đau tới mức cắn chặt đôi môi đỏ mọng của mình, giữ bản thân không phát ra tiếng rên nhỏ.

Thân thể cứng rắn của Ôn Thiệu Phong đổ vào người cô, khiến bước chân dần loạng choạng mà lùi ra đằng sau, cuối cùng liền chạm vào chiếc bàn mà chống đỡ.

Thật là điên mà!

“Ngài Ôn đêm nay kêu tôi tới chắc không phải chỉ là muốn cắn tôi thôi đâu nhỉ?”

Ôn Thiệu Phong lúc này mới ngẩng mặt, hai bàn tay ép cô vào chiếc bàn, ánh mắt nhìn xuống phần làn da bị cắn đến ửng đỏ ở bả vai mà thầm hài lòng. Tốt nhất trên người Khương Nhã nên có đầy những dấu ấn của anh.

Càng về khuya, trên đường càng có nhiều quán bar, sòng bạc được mở ra hơn.

Bóng đêm lấn át, hàng loạt cuộc ăn chơi trác táng diễn ra.

Cả thành phố lúc này như khoác lên người một mặt khác. Tụ hội hết tất thảy thứ thuộc về mặt tối của những con người ở tầng lớp thượng lưu.

Chiếc xe băng qua đoạn đường sầm uất, dừng lại trước hộp đêm xa hoa lớn nhất thành phố.

Bên ngoài lớp mặt nạ hoàn hảo là nơi để giải khuây, nhưng đằng sau lại tụ hội hết những thứ vô cùng mờ ám.

Những cuộc giao dịch, những phi vụ làm ăn trao đổi, hay thậm chí là buôn bán người!

Không phải chỉ có tiền mới có thể bước vào được nơi đây, phải là một kẻ thật có máu mặt mới có khả năng.

Cánh cửa xe được mở, Khương Nhã bước xuống mà nhìn nơi trang hoàng, thoáng choáng ngợp bởi mức độ xa hoa.

Cái danh của nơi đây, đâu phải muốn tới liền có thể tới.

Vừa thấy hai người, đã có hẳn một tên áo đen đứng ra, khom người kính cẩn.

“Chào Ôn tổng, ghế ngồi của ngài đã được chuẩn bị riêng. Mời ngài theo tôi đến phòng đấu giá Titus.”

Bàn tay Khương Nhã bất giác nắm chặt lấy tay của Ôn Thiệu Phong, cả người càng lúc càng sợ hãi.

Phòng đấu giá Titus chẳng phải chỉ diễn ra ở phố Thẩm Dương thôi sao? Từ khi nào lại chuyển sang nơi này rồi.

Lũ người đó, chẳng lẽ đã biết được cô đang ở đây. Không thể nào, đã rất lâu rồi, làm sao có chuyện đó được.

Khương Nhã nghĩ tới điều đó, không kiềm được sợ hãi liền xoay người. Sao cô có thể đến nơi đây được.

Ôn Thiệu Phong lặng nhìn biểu cảm của Khương Nhã. Đây là lần đầu tiên anh thấy được vẻ mặt lo lắng của cô.

Sợ hãi, nữ nhân này cũng biết sợ sao? Dám cả gan thực hiện giao dịch với anh cũng chưa có lấy bộ mặt này.

Bàn tay Ôn Thiệu Phong kéo chặt Khương Nhã lại, đôi mày cau một cách không hài lòng, thoáng có sự khó chịu, cất giọng không mấy nhẹ nhàng.

“Đi theo tôi.”

Giọng nói trầm khàn của Ôn Thiệu Phong kéo cô lại, Khương Nhã lúc này mới nhận thức được mình đang như thế nào.

Sắc mặt cô thay đổi liên tục, cuối cùng liền chậm rãi cất bước có chút nặng nề.

Đây là phòng đấu giá lớn nhất thành phố, tất cả những đồ vật bên trong tất thảy là món đồ hiếm. Dù không rõ lai lịch và nguồn gốc như thế nào. Nhưng chắc chắn đều là chính phẩm.

Nguồn gốc các món đều nghìn vàng khó mua được.

Khi tới nơi đây, đều phải là những người vô cùng có danh tiếng. Quy tắc có nhiều vô số, chung quy đều là thủ đoạn dơ bẩn để kiếm tiền.