Quyến Rũ Đến Điên Dại

Chương 41: Chỉ đơn thuần là ngủ?



Nói xong lời cần nói, nữ quản lý cầm túi xách mà rời khỏi. Phim trường được cả một phen náo loạn, hầu hết đều xem như trò vui mà không ngừng lời ra tiếng vào.

Châu Đình Yên đăm đăm ánh mắt tức giận nhìn nữ quản lý, lúc cần thì giữ lại, không cần liền một tay phủi bỏ. Nhưng làm sao chịu khuất nhục như thế được, Châu Đình Yên cô là một ngôi sao thế giới, làm gì có việc không kiếm được tài nguyên cơ chứ?

Trên điện thoại, tin tức về Châu Đình Yên tràn đầy, cụ thể việc gây sự ở phim trường đã là cái gai trong mắt nhân viên, một vài người không nhịn được mà quay lại.

Bây giờ trên mạng đều là những lời chửi rủa, Châu Đình Yên vừa mở liền tức đến nỗi phải tắt đi. Tự thân mà tự liên hệ với các nhà đầu tư khác. Trước bộ phim Đại Đường Thi Sử, đã có hàng loạt các nhà đầu tư mời cô ta, bây giờ chỉ việc liên hệ lại.

Nhưng khi vừa bắt máy, đầu dây bên kia nhìn tên người gọi cũng e dè bắt máy. Lúc không cần thì từ chối, giờ gặp vấn đề liền liên hệ, họ cũng đâu phải không biết.

Mặc cho Châu Đình Yên gọi, các nhà đầu tư đều không tiếp máy. Châu Đình Yên nổi đóa chạy đến thẳng một thương hiệu quảng cáo gần đây.

“Tôi đến vì nhận lời mời làm người mẫu cho nhãn hàng này.”

Người quản lý cả khu nhìn Châu Đình Yên từ trên xuống dưới, khóe môi nhàn nhạt đáp lời.

“Cô Châu đừng phí sức làm gì, bây giờ có chạy đi các nhà đầu tư khác, đừng nói đến việc hợp đồng, sợ là ngay cả chân cũng chẳng đặt được vào.”

Mấy đám nhân viên bên cạnh nhìn bằng ánh mắt hiếu kì, xong lại nhìn vào đoạn video trong điện thoại, bên trong đoạn video, Châu Đình Yên đang la hét không ngừng, hình tượng trong mắt fan bấy lâu lại bị hủy hại.

“Bị phong sát rồi vậy mà còn không biết.” Một câu được thốt từ miệng đám nhân viên khiến Châu Đình Yên ngây ra, phong sát, cô ta bị phong sát!

Vậy là từ giờ, trong giới giải trí này sẽ không còn lấy vị trí của Châu Đình Yên nữa.

Người mà có thể phong sát cô ta, ngoài Ôn Thiệu Phong ra thì còn ai nữa chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cô ta làm vậy với Khương Nhã.

Không phục, Châu Đình Yên rất không phục. Cô ta phải làm điều gì đó, chẳng lẽ lại không dưng chịu chết như thế?

Đến ngày thứ ba, tin tức tràn lan, lượng người hâm mộ của Châu Đình Yên sụt giảm đáng kể.

Khương Nhã nhìn đống tin tức, cô không có biểu cảm gì với việc này, đây là việc cô ta làm nên phải nhận lấy.

Vết thương giờ đây gần như chỉ còn mảng, đợi đến khô rồi mua thuốc để trị sẹo là ổn. Nghỉ một tuần, xem như không tệ với cô.

Chưa được bao lâu cửa phòng đã mở, vừa ngó đầu ra đã thấy Ôn Thiệu Phong. Điều kiện khách sạn này cũng rất bình thường, một người như Ôn Thiệu Phong sao lại cứ phải đến tìm cô.

Khương Nhã xoay người đứng dậy, vừa đi được vài bước Ôn Thiệu Phong đã nhấc cả người cô lên, đoán được ý muốn của cô liền một đường thẳng đến phòng ngủ.

Bây giờ đã là buổi đêm, mọi người đều đang chìm trong giấc ngủ, Ôn Thiệu Phong đến tìm cô giờ này không thể bình thường được.

Vết thương dù gì cũng đã khô, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng.

Ôn Thiệu Phong cởi vài nút đầu cái áo sơ mi, dây nịt cũng tháo cả ra, Khương Nhã nghĩ đến việc muốn phục vụ liền cất tiếng.

“Ngài…” Vốn sẽ định nói, xem ra công sức ngài đợi không uổng, bây giờ tôi đã có thể phục vụ. Nhưng không ngờ Ôn Thiệu Phong lại chỉ nằm xuống, vòng tay kéo Khương Nhã vào lòng, chỉ đơn giản là ngủ.

Ôn Thiệu Phong mà chỉ đơn thuần ngủ với cô?

Khương Nhã né người ra xa, chưa được bao lâu bàn tay của Ôn Thiệu Phong đã siết chặt cả người cô lại, mệt mỏi đáp.

“Im lặng mà ngủ đi.”

Trong hai ngày gần đây, Ôn Thiệu Phong đã phải một tay quản lại trật tự, hơn nữa còn phải xem xét động tĩnh từ phía Chử Dịch, mọi việc cần làm đã vốn rất nhiều. Không những vậy còn liên tục bay ra các khu vực lân cận chỉ để thực hiện dự án.

Sau khi hợp đồng kết thúc, vốn sẽ định trở về thành phố Trùng Khánh nhưng trí nhớ lại liên tục nghĩ đến Khương Nhã, anh ngay lập tức đặt một vé để trở lại đây.

Bây giờ ôm cô ở trong lòng, mọi mệt mỏi dường như tan biến.

Không biết giữ được Khương Nhã ở lại bao lâu, nhưng chắc chắn Ôn Thiệu Phong phải giữ.

Khương Nhã ngước nhìn Ôn Thiệu Phong ở khoảng cách gần, dưới ánh sáng mờ ảo đường nét sắc sảo càng phô rõ. Người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, rất tuấn tú...và cũng rất thâm độc.

Tay Ôn Thiệu Phong nhuốm máu, tay Khương Nhã cũng từng nhuốm máu. Xem ra cũng là những kẻ thâm độc như nhau.

Nhưng mà hiện tại Khương Nhã không biết bản thân có thể sống dưới thân phận này bao lâu, không biết có thể như bây giờ được bao lâu.

Cả hai đều là người của hai thế giới.

Thế giới đầy rẫy gai góc và nguy hiểm.

Khương Nhã mở mắt nhìn chằm chằm Ôn Thiệu Phong gần trong gang tấc, mọi thứ hoàn hảo đều tụ hội trên người của anh.

Bàn tay Khương Nhã chạm nhẹ lên đôi môi mỏng của Ôn Thiệu Phong, ngay lập tức Ôn Thiệu Phong cắn nhẹ, giọng mang theo vẻ thầm thấp khàn khàn.

“Mau ngủ.”