Rơi Vào Lòng Anh

Chương 20: Nơi ở của chúng ta



Lúc Mai Linh mở mắt ra đã gần năm giờ chiều, đầu có chút choáng váng do mới ngủ dậy. Cô nhìn xung quanh, máy lạnh đã được chỉnh đến nhiệt độ thích hợp, rèm cũng được kéo che lại ánh mặt trời chiếu vào, mùi tinh dầu oải hương nhè nhẹ lan tỏa trong không khí. Cô khẽ cắn môi mỉm cười, vươn vai mấy cái.

Mở cửa bước ra bên ngoài, dưới lầu đột nhiên truyền đến một loạt tiếng đổ vỡ, tiếng da thịt bị đạp mạnh hòa cùng tiếng người than khóc vang lên. Đáy lòng cô run rẫy dữ dội, lần theo tay vịn cầu thang chậm rãi bước xuống, mùi máu tanh xộc thẳng vào khứu giác. Cảnh tượng tiếp theo khiến cô phải tròn mắt bịt chặt miệng ngăn cơn buồn nôn trào lên nơi cuống họng.

Trong phòng khách, hai người đàn ông bị trói nghiến đang nằm lăn lốc trên sàn nhà, mặt mũi đã bị đánh đến sưng vù biến dạng, máu chảy ra từ thất khiếu, tay chân đều bị bẻ gãy vặt vẹo, dưới sàn còn có những mảnh trắng trắng vàng vàng giống như răng đều đã bị vặn hết bằng kềm.

Xung quanh là bốn năm người đàn ông đang đứng, trên tay ai cũng là cây sắt và dao găm. Một bóng hình quen thuộc từ chiếc ghế bành đặt đối diện đó chậm rãi đứng dậy, hắn đi đến trước một tên đang nằm dưới đất, giày da thô cứng đạp lên mặt khiến tên đó rên hừ hừ.

- "Dám động đến người của tao, bọn mày đúng là lũ trẻ ranh không biết tự lượng sức".

Nói rồi hắn giật lấy cây sắt của tên đàn em bên cạnh định đánh chết người đã nửa tỉnh nửa mê kia, ngay lúc đó, một giọng nói yếu ớt khe khẽ vang lên sau lưng:

- "Anh ơi..."

Hoàng Phong nghe được giọng nói của cô thì dừng tay lại, hắn nhắm mắt hít vào một hơi, đè nén cảm giác muốn giết người, khẽ ra hiệu cho đám đàn em mang hai tên kia đi, hắn không muốn cô nhìn thấy bộ mặt xấu xa khát máu này của mình.

Lúc mở mắt ra, hắn đã hoàn toàn trở lại dáng vẻ điềm đạm khi ở bên cạnh cô.

- "Anh ơi, có chuyện gì vậy anh".

Mai Linh lần mò theo tay vịn cầu thang từ từ đi xuống, cảm nhận cô đang đến gần mình hắn liền xoay người lại bước đến, cản đi ánh nhìn của cô với những tạp chất trên đất, mỉm cười dịu dàng.

- "Sao em lại xuống đây, ngoan, lên lầu thôi em".

Cô khẽ cắn môi lén lút liếc ra sau lưng hắn lại bị hắn đoán được nên cố tình bước đến chắn đi tầm mắt của cô bởi bờ vai rộng vững chãi

- "Mai Linh, nghe lời, lên lầu đi em".

Hắn đưa tay định chặn cô lại, chợt phát hiện ở bàn tay phải có một vệt máu nhỏ, có thể là của hai tên kia vô tình bắn lên lúc tra khảo, hắn đành đút tay phải vào túi, đợi khi cô bước lên rồi mới hất đầu ra hiệu với bọn đàn em đang đứng giữ cửa.

Vào phòng, Hoàng Phong lập tức đi tắm rửa sạch sẽ, hắn không có chạm vào hai tên kia, toàn bộ quá trình đều là do đám đàn em thực hiện nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân đã vấy phải những thứ máu tanh dơ bẩn đó, hắn không muốn để những thứ đó chạm vào Mai Linh.

- "Sao em không ngủ thêm một lúc đi, tối nay đi sẽ mệt lắm, có thể còn phải về muộn nữa".

Thấy Mai Linh đang áp sát cửa kính nhìn xuống lầu hắn liền bước lại ôm eo cô, trời ngã màu vàng sậm, ánh nắng yếu ớt cuối ngày đang dần buông xuống, phủ lên khu vườn bên dưới, vài chú chim bồ câu đáp xuống thảm cỏ xanh mướt tìm mồi.

Hắn hôn nhẹ lên vai cô, lên cổ, hôn lên thùy tai, tay siết chặt lấy eo của cô, khẽ cười:

- "Bé ngoan, em ốm đi rồi này, đừng nhịn ăn nữa, lần trước bị ốm em xuống nhiều cân lắm rồi".

Mai Linh không đáp lại vấn đề của hắn, cô chỉ để hắn gác đầu lên vai mình an tỉnh nhắm mắt, khẽ giọng gọi:

- "Anh ơi..."

- "Anh đây".

- "Hai người hồi nãy... có phải là người mà hồi sáng đuổi theo em không?"

Cô nhíu mày nhìn ngơ ngẩn xuống đôi bồ câu đang đi lại trong vườn nhà, cảm nhận những biến hóa của hắn, hơi thở nặng nề phả vào cổ, hẳn là những thứ cô suy đoán đã đúng rồi.

Hoàng Phong ngẩn đầu dậy, hắn vẫn giữ chặt lấy cô trong lòng chỉ là giọng đã lạnh đi mấy phần:

- "Phải".

Nghe hắn đáp, Mai Linh vội vã xoay người, mím môi cười nhẹ.

- "Có chuyện này em muốn nói với anh".

Vừa nói, cô vừa chỉnh lại áo choàng tắm màu xanh đậm của hắn, tầm mắt rơi vào nốt ruồi nhỏ dưới xương quai xanh.

- "Em biết là có những chuyện nhận thức của em và anh về nó tương đối khác nhau, những việc anh làm em đương nhiên không hiểu được và có thể những vấn đề của em giải quyết anh cũng sẽ không hiểu, nhưng mà em hy vọng, đây là nơi ở của chúng ta, em không muốn nhìn thấy những chuyện đó, còn nữa, em cũng mong là một ngày nào đó, đôi tay này của người đàn ông em yêu sẽ không còn phải làm những việc như vậy nữa, được không anh?"

Cô cẩn thận ngẩn đầu lên nhìn hắn, chỉ sợ hắn sẽ không muốn cô tham gia quá nhiều vào vấn đề của mình, cô biết rõ hai người là hai thế giới khác nhau, việc sống chết trong thế giới của hắn chỉ là một chuyện nho nhỏ bình thường, nhưng ở thế giới của cô, nhìn thấy một người đang sống sờ sờ rồi bị đánh chết là một điều vô cùng khủng khiếp, không những vậy mà chuyện đó còn xảy ra trong chính căn nhà của hai người bọn họ.

Hoàng Phong nhìn chằm chằm vào cô không đáp, cô không đoán được những suy nghĩ trong hắn lúc này, một lúc sau, hắn hôn nhẹ vào trán cô, cẩn thận ôm cô vào lòng:

- "Anh xin lỗi, đáng lý ra anh không nên để em thấy được những thứ này, là do anh bất cẩn, xin lỗi em".

Hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi, có phải cô đã cảm thấy kinh tởm hắn không? Khi nhìn thấy những việc hắn làm cô sẽ không thể nào chấp nhận được, sẽ rời bỏ hắn?

- "Em, em đừng giận, anh sẽ không như vậy nữa".

Nhận thấy hắn bắt đầu thay đổi, cô liền biết người đàn ông này lại suy nghĩ tiêu cực gì đó nữa rồi, khẽ vuốt nhẹ lưng để hắn bình tĩnh lại, cô cười dịu dàng hôn nhẹ lên cằm hắn.

- "Không sao đâu, em không giận, bởi vì là anh nên em mới không sợ, em biết những việc anh làm chắc chắn có lý do, em tin anh không sai, em chỉ là hy vọng anh sẽ hạn chế làm những việc đó lại thôi".

- "Sẽ không, anh sẽ không làm vậy trước mặt em nữa".

Hắn lắc đầu, siết chặt cô vào lòng, đột nhiên lại có cảm giác muốn khóc, người con gái này không ghê sợ hắn, cô sẽ không nhìn hắn bằng đôi mắt nhìn ác quỷ như những người khác, cũng không hỏi hắn vì sao lại làm như vậy, cô tin tưởng hắn, bởi vì là hắn nên càng tin tưởng.

Gần sáu giờ chiều, chuyên viên trang điểm và nhà tạo mẫu tóc hàng đầu đều được mời đến, bọn họ thay phiên nhau điểm điểm tô tô lên mặt cô, những phụ kiện lấp lánh sang trọng được gắn lên trên tóc, hơn một tiếng chuẩn bị, lúc Mai Linh sắp không chịu nổi nữa thì cuối cùng bọn họ cũng xong, cô đứng dậy, cảm thấy như vừa được giải thoát.

Lảo đảo chạy xuống lầu, Mai Linh lao thẳng vào vòng tay của hắn, những phụ kiện trên đầu nặng đến nỗi sắp làm cái cổ của cô gãy luôn rồi, cô lười biếng dựa vào lòng hắn ca thán:

- "Sao làm đẹp lại mệt thế này, em thấy người ta đơn giản lắm mà".

Nghe cô nói, Hoàng Phong bật cười, hắn xốc cô lại ôm ngồi xuống ghế sofa.

- "Cho nên em chỉ cần làm con thỏ béo ở trong lòng anh là được rồi".

- "Đúng vậy, chỉ làm con thỏ béo của anh thôi".

Mai Linh nhắm mắt dựa vào hõm vai của hắn mà nghỉ ngơi, nhịp thở của cô đều đều, chợt, cô lờ mờ mở mắt dậy, ngây ngốc hỏi:

- "Anh vừa mắng em là béo đó hả?"

Nhìn đến dáng vẻ đáng yêu đó, Hoàng Phong véo nhẹ đôi má bánh bao ửng hồng, hôn vào má cô một cái, hắn mắng yêu:

- "Đồ ngốc này, lúc nãy nói em ngủ thêm một lúc lại không chịu ngủ, giờ thì mệt đến độ cái gì cũng không biết luôn rồi".

Mai Linh nhìn hắn bĩu môi, cô quay mặt đi, hờn dỗi nói:

- "Mặc kệ, em béo một chút cũng không sao, người yêu em đẹp là được rồi".

- "Haha, có đẹp hay không?"

Hắn bị cô chọc cười liền phá lên cười to, sau đó hơi ngả người về phía sau dang tay ra cho cô xem bộ suit ba mảnh màu đen hôm nay hắn mặc, ở túi áo còn có một phụ kiện vàng đính kèm theo.

- "Đẹp lắm, siêu đẹp trai"

Mai Linh nhìn ngắm hắn rồi ngọt ngào cười, đôi mắt long lanh vui vẻ, nói xong lại ngượng ngùng che mặt vùi vào lòng hắn.

Hắn cũng cười sảng khoái ôm siết cả người cô lại, có dòng nước ấm áp tràn qua tim:

- "Sao đồ ngốc nhà chúng ta lại đáng yêu thế này".

Nói rồi hắn lại cúi đầu xuống hôn nhẹ lên thùy tai của cô, nghe tiếng cười khúc khích thanh thanh vang lên trong lồng ngực.

Trái với bộ dạng vui mừng như khi ở nhà, từ lúc bước lên xe đi đến nhà chính, Mai Linh bắt đầu tiến vào trạng thái căng thẳng, liên tục vặn vẹo tay rồi hít thở đều để cố giữ bản thân bình tĩnh hết mức có thể. Một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay cô, hắn kéo cô lại, để cô tựa đầu vào vai phải của mình:

- "Em sợ cái gì chứ, có anh ở đây, không cần sợ".

Nếu không phải do hôm nay có việc quan trọng hắn cũng không muốn bước chân trở về nơi đó làm gì, càng không muốn Mai Linh phải gặp gỡ những kẻ xấu xa đó.

- "Một lúc nữa em chỉ cần đi theo anh thôi, mặc kệ bọn họ hỏi cái gì cứ để anh trả lời là được rồi".

Mai Linh chỉ là một cô gái đơn thuần, đối với những lời nói trải đầy tầng tầng lớp lớp cạm bẫy của bọn người ở nhà chính làm sao có thể đối phó được. Đột nhiên hắn hơi cảm thấy hối hận, đúng ra hắn nên để cô ở nhà chờ hắn về thì hơn.

Nhưng dù có hối hận đến đâu thì cũng không thể thay đổi được gì, bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một hàng xe hơi dài dằng dặc, chiếc nào chiếc nấy không phải siêu xe thì cũng là bản giới hạn, giờ thì Mai Linh mới hiểu vì sao hôm nay Hoàng Phong lại đi chiếc Rolls-Royce hầm hố đến đây... thật ra thì ở nhà chiếc xe nào của hắn cũng hầm hố cả.

Tài xế mở của xe cho hai người bước xuống, Hoàng Phong chỉnh lại áo rồi đưa tay ra nắm lấy bàn tay vừa đặt vào tay mình.

Toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phía bọn họ, Mai Linh cảm thấy sợ hãi, dưới những ánh mắt trần trụi đó, toàn bộ trang phục trên thân thể cô tựa như bị lột sạch.

- "Không phải sợ, có anh ở đây với em, khoác tay anh đi".

Hoàng Phong hơi cúi xuống nói vào tai cô, cảm giác an toàn lập tức xuất hiện, xoa dịu đi những hỗn loạn ban đầu.

Hai người tự nhiên bước vào bên trong, nhà chính xa hoa lộng lẫy như một cung điện thời kỳ phục hưng. Ở đây có rất nhiều người, ai cũng ăn mặc sang trọng quý phái, ánh mắt của bọn họ đổ dồn về phía Mai Linh, có những tiếng xì xào khe khẽ vang lên sau lưng:

- "Là gái của hắn ta đó".

- "Chưa bao giờ thấy hắn mang người đến đây, sao lần này lại đưa về".

- "Hóa ra cũng chỉ là một đứa nhóc tầm thường".

- "Trông có xấu xí không cơ chứ, sớm muộn gì rồi cũng sẽ bị hắn chơi chán thôi".

- "Phải, người như cô ta sao lai lọt vào mắt xanh của hắn được nhỉ?"

Mai Linh siết chặt tay, cô biết rõ sự chênh lệch của hai người thế nhưng khi đối diện với những lời nói tiêu cực từ xung quanh mang lại giờ đây cô mới hiểu vì sao có những người đứng trước định kiến của xã hội lại chọn cách tự tử.

Thật đáng sợ, nó đủ khiến con người ta thay đổi cảm xúc ngay lập tức.

- "Ngẩng cao đầu, nhìn thẳng, người phụ nữ của anh, ai cũng không cao quý bằng em được".

Mai Linh lập tức nghe theo, không biết có phải vì bản chất vốn là một kẻ cầm quyền hay không mà cứ có cảm giác như chỉ cần làm theo lời hắn thì chắc chắn cô sẽ không sao.

Quả nhiên là tự tin hơn hẳn.

Hoàng Phong đưa cô vào bên trong sảnh lớn, nơi có ông nội và những người trong gia tộc đang đứng đó. Khác hẳn với suy nghĩ về một người đàn ông hung dữ uy nghiêm thì ông nội lại có vẻ hiền hòa nhã nhặn hơn, so với dáng vẻ ngông cuồng mạnh mẽ của Hoàng Phong thì trông ông lại có vẻ ưu nhã nhẹ nhàng, nhìn giống một nhà văn thơ đã về hưu hơn là người nắm giữ hai đầu hắc bạch.

- "Mai Linh, bạn gái của cháu".

Hắn giới thiệu cô với ông nội, ngày nhỏ, khi Mai Linh được dạy các quy tắc lễ nghi ở trong nhà lễ văn của dòng họ gần Đại Nội, có một người gọi là ông Cả đã dạy những phép tắc ứng xử cho cô, dáng vẻ của ông hệt như ông lão trước mặt, có điều, ông Cả là người hiền từ, trước giờ luôn yêu thương con cháu, hoàn toàn không phải là dạng người chỉ muốn tìm được kẻ có năng lực duy trì sản nghiệp trăm năm.

- "Cháu chào ông ạ!"

Mai Linh lễ phép thưa, cô vội đứng dậy, lùi mấy bước xích lại gần hắn hơn.

Ông lão nhìn cô gật đầu hiền từ:

- "Là con nhà gia giáo, chắc là cháu cũng đã được dạy dỗ đàng hoàng".

- "Thưa, vâng".

Mai Linh mím môi khẽ đáp, cô rũ mắt, tránh đi ánh nhìn soi xét của những người xung quanh cũng tránh đi sự quan sát của ông nội.

Đột nhiên, một người phụ nữ cầm quạt phe phẫy đứng cạnh ông lão nãy giờ bất ngờ lên tiếng:

- "Có gia giáo cách mấy cũng không thể nào sánh với chúng ta được, anh hai, anh phải biết rằng chỉ có người được ông nội sắp xếp mới là môn đăng hộ đối, anh đem về một con nhóc còn nhỏ tuổi hơn tôi thì ra thể thống gì".

Nghe cô ta nói, Mai Linh vội nhíu mày ngẩn đầu lên nhìn, cô biết gia tộc lâu đời như nhà của hắn sẽ không chấp nhận được người như cô bước vào đây, nhưng cô hiện giờ là bạn gái của hắn, không thể để hắn mất mặt được.

Ngay khi cô định lên tiếng phản bác lại thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Hoàng Phong liếc mắt, một tay hắn đặt trên eo cô, một tay chỉ vào người phụ nữ đang đứng cạnh ông lão, nhếch môi khinh thường:

- "Mai Linh là dòng dõi Huyền Tôn Nữ nhà Nguyễn Phúc, so với thứ nữ sinh ngoại tộc như mày thì nâng gót cho cô ấy mày cũng không xứng".