Rốt Cuộc Cũng Chờ Được Ngày Cậu Chia Tay FULL

Chương 3



Bận rộn nửa ngày, buổi chiều, Trình Phong mời cả phòng thí nghiệm uống Starbucks.

Lúc cầm ly nước trên tay, tôi giật mình vì phát hiện nó vẫn còn đang nóng.

“Thiếu gia, ngài biết hôm nay bao nhiêu độ không?”

“Biết. Các sư huynh, sư tỷ đều vui vẻ thế kia? Cậu có vấn đề gì à?”

Nói rồi, cậu ta kiểm tra ly nước trên tay tôi, gật đầu.

???

“Ừ, có vấn đề gì đâu, tôi chọn cho cậu ly nóng mà.”

“.... đã bảo là không b.óc l.ột mà???”

Trình Phong nhướng mày, tựa hồ có chút hoài nghi:

“Không phải là hôm nay cậu không nên uống đồ lạnh sao?”

“???”

Sao tên này lại nắm rõ “lịch trình" của tôi như thế???

Nhìn nhau khoảng chừng 3 giây, cậu ta nói nhỏ: “Ừmm, bức ảnh hôm qua ấy.”

Tôi vội vàng mở điện thoại ra kiểm tra mới phát hiện ở phía trái bức ảnh, có lộ ra một góc nhỏ túi BVS để trên bàn.

“....”

Bây giờ thu hồi thì không kịp nữa rồi 🙂

Tôi nhìn đồng hồ, muốn nhanh chóng thu dọn đồ đạc để rời khỏi đây.

“Ơ?”, Trình Phong kéo lấy balo tôi từ phía sau, “Giận rồi?”

“Không. Hôm nay phòng thí nghiệm xong việc rồi. Nếu còn ở đây nữa tôi sẽ muộn mất.", tôi vừa nói vừa chỉ về phía đồng hồ.

Động tác của Trình Phong hơi khựng lại:

“Cậu đi gia sư hả?”

“Ừm.”

Hồi thi đại học xong, tôi và bố cãi nhau một trận rất to, kể từ đó tôi cũng không nhận một đồng nào từ ông nữa, cũng chưa từng trở lại ngôi nhà đáng sợ ấy.

May mà thành tích của tôi cũng không đến nỗi tệ, làm thêm vài công việc như gia sư, trợ giảng… ngoài giờ học cũng đủ sống qua ngày, cộng thêm học bổng nữa nên cũng không cần lo đến học phí.

Trình Phong buông tay, cười cười.

“Đã hiểu, không thể làm chậm chính sự của Tô Mộ An cô nương được.”

Cậu cũng biết là mình đang t.ạo nghiệp rồi đúng không?

Vừa ra đến cửa thì Trình Phong lại đuổi theo, đặt cốc Caramel Latte vào tay tôi.

“Không được lãng phí.”

“...”

Mời cũng mời rồi, lại còn bắt người ta phải uống hết.

Mà thôi, thiếu gia thì chính là thiếu gia.

Tôi miễn cưỡng cầm lấy, giơ tay làm động tác tạm biệt.

….

Dạy học xong đã là 7 giờ tối, lúc về đến trường thì trời đã tối đen.

Tiện đường mua chút đồ ăn rồi rẽ vào vườn hoa cạnh ký túc xá.

“Meow meow?”

Gọi mèo mèo chưa thấy nhưng đã nghe thấy tiếng nói dõng dạc:

“Tô Mộ An?”

???

Tôi giật mình quay lại, Trình Phong, sao lại là Trình Phong???

“Tôi tưởng mình nghe nhầm, hoá ra đúng là cậu. Xem ra không phải lúc nào cậu cũng khó đăm đăm như tôi tưởng nhỉ?”

5.

Tôi mặc kệ cậu ta thao thao bất tuyệt, cúi đầu gọi Quất Tử.

“Quất Tử lại đây ăn nào.”

“Mèo hoang mà cậu chăm nó béo tròn như thế này. Cũng siêu đấy.”

“Cho hỏi Trình thiếu đêm hôm làm gì ở đây mà chưa về nhà?”, nghe cậu ta rả rích bên tai, tôi bắt đầu thấy hơi nóng máu.

“Tôi tìm cậu.”

???

Lúc tôi đang định xắn tay áo lên để làm ra ngô ra khoai vụ này thì Trình Phong đã kịp rút ra một tấm vé.

“Thứ 7 tuần sau, ở trung tâm hội nghị quốc tế có hội thảo vật lý, cậu có muốn đến xem không.”

Mắt tôi sáng lên như đèn pha ô tô.

“Làm sao cậu có được vé?”

Tham gia hội nghị lần này toàn là những nhân vật đầu ngành nên vé vào rất khó giành giật.

Kể là thầy Tôn cũng chỉ có thêm 1 vé để cho tiến sĩ ưu tú nhất dưới chướng thầy ấy mà thôi.

“Nhặt được.", Trình Phong vừa nhìn tôi vừa cười, “Có một tấm vé thôi mà nhìn cậu kìa, ai không biết còn tưởng cậu sắp đi c.ướp ng.ân h.àng đấy.”


Mặc dù cậu ta nói chuyện c.ũng g.ợi đòn đấy, nhưng mà tấm vé này thực sự đáng quý lắm.

Tôi cầm được nó trong tay mới bắt đầu hỏi:

“... Lần này phải làm bao nhiêu bài tập nữa…”

Trình Phong: “...”

Ánh mắt Trình Phong nhìn tôi lúc này hệt như ánh mắt mà cậu ta nhìn những sinh viên đã nghe giảng 3 lần mà vẫn chưa hiểu câu hỏi.

3 phần bất lực, 7 phần như 3.

“Chị?”

Lại là đôi tiên đồng ngọc nữ Dịch Thanh và Tống Triết.

Tôi mặc kệ cô ta, cẩn thận cất tấm vé quý giá vào túi rồi cảm ơn Trình Phong thêm lần nữa.

“Cảm ơn cậu. Nếu cậu vẫn chưa nghĩ xong thì khi nào trở về có thể nhắn cho tôi.”