Rung Động FULL

Chương 7



Nhà của Trần Tiện Châu rất lớn, bố cục trống rỗng và đơn giản.

“Em có thể sử dụng phòng tắm tùy thích”

“Nhưng đừng vào phòng làm việc của anh, em có thể nói với anh phòng nào nếu em thích”

Anh ấy lấy ra một đôi dép mới đưa cho tôi.

Đôi nhìn đôi dép nam giống như chiếc thuyền, không nhịn được mà hỏi anh ấy.

“Không có của phụ nữ à?”

“Không có”

“Vậy anh chưa từng đưa bạn gái về nhà sao?”

“Anh đã nói chuyện này hay chưa, không phải em rõ nhất à?”

Anh ấy nói đúng, chúng tôi đã lớn lên cùng nhau.

Nhưng mỗi người đều có bí mật mà không thể nói cho người khác biết, ngay cả Trần Tiện Châu cũng như vậy.

Tôi vừa thay giày vừa giả vờ hỏi: “Vậy anh đã từng thích cô gái nào chưa?”

Trần Tiện Châu khoanh tay đứng sang một bên, mỉm cười nói: “Có thích”

Tôi khom lưng thay giày, nhưng khi nghe được câu trả lời thì cả cơ thể nghiêng một cái thiếu chút nữa là ngã.

Trần Tiện Châu đưa tay đỡ lấy tôi: “Em uống bao nhiều rượ//u vậy?”

“Không nhiều lắm”

Tôi đứng thẳng người lại nhưng rồi hơi loạng choạng một chút.

Trần Tiện Châu trực tiếp ôm tôi lên: “Đi tắm trước đã”

Sau khi kết thúc lần đầu.

Trong khi Trần Tiện Châu đi lấy nước cho tôi thì tôi nằm sấp trên giườ//ng tùy thích mà lướt điện thoại.

Khi anh ấy quay lại thì tôi đang xem vòng khoảnh khắc bạn bè.

Một tấm thiệp mời đỏ tươi được bạn bè đăng lên.

Trên Wechat thỉnh thoảng xuất hiện vài tin nhắn.

Bọn họ đều hỏi tôi có muốn đi tìm Cố Thanh Hoài để thuyết phục hắn hay không?

Trần Tiện Châu sắc mặt lạnh lùng mà giật lấy điện thoại của tôi.

”Lại đây uống nước đi”

Tôi nằm sấp không chịu động đậy: “Anh cho em uống đi”

Trần Tiện Châu không từ chối, anh ấy ôm tôi lên rồi đút nước cho tôi.

Rồi lại trực tiếp đè tôi xuống giườ//ng thêm một lần nữa.

Lần này anh ấy muốn nó mạnh hơn một chút.

Tôi lập tức không chịu được nổi: “Trần Tiện Châu...”

“Em không đi tìm hắn à?”

“Tìm ai?”

“Em nói xem nên tìm ai, Cố Thanh Hoài, không phải hắn muốn kết hôn à?”

“Tại sao em phải tìm cậu ta?”

“Không phải em rất thích hắn à, mỗi ngày đều muốn sống muốn chế//t vì hắn còn gì”

“Trần Tiện Châu”

“Triển Nhan, bây giờ trả lời anh, em có muốn đi tìm hắn không?”

Giọng nói của anh ấy có phần hung dữ.

“Trần Tiện Châu, khi anh hỏi vấn đề này thì anh có thể xuống khỏi người em trước được không?”

Tôi nhíu mày, âm thanh đứt quãng vì bị anh thú//c đến.

“Không thể”

“Em trả lời anh trước, em có đến tìm hắn không?”

Anh ấy lại giống như đêm hôm đó, hỏi tôi một câu, nếu tôi không trả lời thì anh ấy sẽ hung hăng mà thú//c mạnh một cái.

Tôi thật sự không chịu nổi, giọng nói run rẩy đứt quãng: “Sẽ không, sẽ không tìm cậu ta...”

“Nhớ kỹ những gì mà em nói”

”Trần Tiện Châu, anh nhẹ một chút”

“Không nhẹ được”

Trần Tiện Châu cúi đầu hôn tôi, nụ hôn vừa sâu vừa nặng nề.

Thể lực của anh ấy tốt đến kinh ngạc.

Tôi cảm giác mình như một con thuyền nhỏ đàn trôi nổi trên làn sóng.

Dường như muốn tan vỡ.

Có lẽ vì đêm hôm đó Trần Tiện Châu làm quá mức nên đã làm rách cả ba con sói.

Ngày cử hành hôn lễ của Cố Thanh Hoài và Lâm Mạn Thư còn chưa tới.

Thì tôi phát hiện mình ma//ng th//ai trước.

Lúc nhìn tờ giấy báo cáo kiểm tra, cả người tôi đều trở nên mơ hò.

Cố Thanh Hoài nói Trần Tiện Châu đã có người mình thích.

Ngay cả bản thân của Trần Tiện Châu cũng thừa nhận rằng anh ấy cũng có người mình thích.

Giữa hai chúng tôi sẽ không có kết quả và chúng tôi cũng sẽ không có khả năng có kết quả.

Trong khoảng thời gian này, nhiều lắm thì đạt được thứ mình cần, giải tỏa nổi cô đơn và sự thỏa mãn về ham muốn sinh lý.

Với tính cách của Trần Tiện Châu thì anh ấy sẽ cưới người mà anh ấy thích.

Cho nên, anh ấy sẽ không muốn đứa bé này.

Chỉ là khi đến khả năng này thì nước mắt lại không ngừng rơi xuống một lần nữa.

Tôi tắt điện thoại và ở trong nhà suốt hai ngày.

Cuối cùng tôi cũng quyết định

Trong khi nó chỉ là một phô//i tha//i nhỏ.

Bỏ nó chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng khi tôi đến bệnh viện, vừa mới được truyền dịch.

Thì Trần Tiện Châu đã lập tức đuổi theo tôi tới bệnh viện.

Lúc anh ấy vào phòng bệnh, trong tay còn cầm theo hóa đơn phẫ//u thu//ật của tôi.

Tôi chưa bao giờ nhìn thấy sắc mặt anh ấy trở nên xấu xí đến vậy.

Đôi mắt sắ//c bé//n và hoang dã đó chưa đậy một tầng sương mờ, vô cùng lạnh lẽo.

“Triển Nhan”

Anh ấy gọi tên tôi với giọng điệu khàn khàn và run rẩy.

Tầng sương mờ dần dần tan đi nhưng lại biến thành màu đỏ đầy đau đớn và thất vọng.

”Tại sao em không muốn đứa bé này?”

“Trần Tiện Châu?”

Tôi ngạc nhiên đến mức lập tức ngồi dậy.

”Triển Nhan, tại sao em không muốn giữ đứa bé này?”

Trần Tiện Châu ôm lấy hai bên bả vai tôi, ngón tay của anh ấy đều trở nên run rẩy

Nước mắt của tôi đột ngột chảy xuống: “Trần Tiện Châu, chỉ là em không muốn gây thêm phiền toái không đáng có đến cho anh...”

”Là em không muốn gây phiền toái đến cho anh hay là vì nguyên nhân nào khác?”

Trần Tiện Châu không đợi tôi trả lời, anh ấy nở nụ cười chế nhạo.

“Có phải em đã biết chuyện Cố Thanh Hoài và Lâm Mạn Thư không kết hôn với nhau, cho nên em mới quyết định không giữ đứa bé này lại, đúng không?”

”Anh nói cái gì?” vẻ mặt tôi trở nên mờ mịt.

“Nhưng anh sẽ không tác thành cho hai người đâu”

Đôi mắt của Trần Tiện Châu trở nên đỏ bừng.

“Vừa rồi anh đã gọi điện đến Trần gia, bố mẹ của em cũng đã biết chuyện em ma//ng tha//i rồi. Mọi người cũng đều biết anh muốn kết hôn với em”

”Kết hôn?”

“Ừ, chúng ta kết hôn đi”

Trần Tiện Châu nâng mặt tôi lên rồi anh ấy lau sách nước mắt ở khóe mắt tôi từng chút một.

“Chính miệng em đã hứa với anh”

“Hứa sẽ ở bên anh”

“Hứa sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta”

“Triển Nhan, những gì mà em nói, em không được nuốt lời”

”Nhưng mà, nếu sau này cô gái mà anh thích quay trở lại thì phải làm sao?”

Nước mặt tôi dường như không bao giờ lau khô được.

Tôi ngẩn mặt lên nhìn anh ấy, nước mặt vẫn không ngừng rơi xuống.

“Trần Tiện Châu, em không muốn anh hận em”

“Em không muốn sau này người anh thích quay trở lại nhưng em lại chiếm giữ vị trí vốn thuộc về cô ấy, em không muốn anh sẽ oán giận với em”

“Vì vậy em đã nghĩ trước khi em yêu anh”

“Tuy đứa bé chỉ là một phô//i th//ai trong vô thức nhưng nó sẽ không quá đau đớn nếu như em phá bỏ đi nó”

”Người anh thích?”

“Ừm, em đã từng hỏi anh rồi và anh cũng nói anh đã có người mình thích”

”Vậy tại sao em không hỏi anh người anh thích là ai?”

“Là ai vậy?”

Trần Tiện Châu ôm lấy mặt tôi, đột nhiên cười nói: “Triển Nhan, em cứ đi vào phòng làm việc của anh thì em sẽ biết đáp án thôi mà”