Sao Trời Rơi Xuống FULL

Chương 8



21.

Rất nhanh, một đơn kiện đã dìm tất cả những tin đồn trước đó xuống.

Sau khi đưa ra toàn bộ đoạn ghi âm, tôi cho người giám định ch.ấ.n th.ư.ơ.ng của Thẩm Doanh Doanh.

Chân không gãy, chỉ bị vài vết thương ngoài da. Chính cô ta kiên quyết muốn ở b.ệ.nh v.i.ệ.n, nói đau không chịu được, khẳng định sẽ để lại d.i ch.ứ.ng.

Lúc đó cô ta nhất định đã căn chuẩn tư thế để ngã xuống, cũng chắc mẩm sẽ không có người hoài nghi vết thương của mình.

Tôi khởi tố cô ta việc tung tin đồn thất thiệt ngày trước cũng như việc cô ta k.ích động dư luận để chửi bới tôi.

Khi tất cả những chứng cứ được đưa ra, dư luận bắt đầu chuyển hướng.

Thẩm Doanh Doanh bị t.ạ.m gi.am vì tội phỉ báng, bịa đặt và tung tin đồn thất thiệt về người khác.

Tôi từ chối hòa giải, yêu cầu cô ta công khai xin lỗi và bồi thường tổn thất tinh thần.

Không lâu sau, cô ta trở thành trò cười để mọi người tán gẫu. Tất cả mọi hành vi của cô ta đều bị bóc trần như nhộng.

“Đừng trở thành con cờ của truyền thông, vở kịch Thẩm Doanh Doanh tự biên tự diễn cuối cùng cũng bị lật tẩy!”

“Chúa ơi, rốt cuộc cái gì là thật?”

“Cô ta thật độc ác! Rõ ràng là cô ta cướp chồng của người khác mà!”

“Diễn hay như thế thì sao không đi đóng phim đi?”

“Cô Bạch đáng thương quá, bị người ta vu oan…”

Kỳ An nói với tôi, Bùi Sơ Hoàn không được ổn. Ngày nào hắn cũng uống rượu, muốn chạy trốn tất cả.

Còn Thẩm Doanh Doanh sau khi được thả ra thì suốt ngày đến quấy rầy hắn, không còn lòng tự trọng.

Sau đó, Bùi Sơ Hoàn đến tìm tôi.

Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, pha cho hắn một ly nước mật ong.

Lúc này, tôi đã thích ứng được với cuộc sống sau khi bị mù.

Bùi Sơ Hoàn không nhận ly nước tôi đưa mà đột nhiên ôm lấy tôi.

Tôi giật mình, đẩy hắn ra: “Nhìn cho rõ tôi là ai.”

“Bạch Lạc Tinh.” Hắn nói.

Tôi cười lạnh: “Anh nên ở cùng cô Thẩm, chắc hẳn bây giờ cô ta không ổn đâu.”

“Xin lỗi.” Hắn nói.

Tôi không biết phải phản ứng như thế nào.

Lúc rời khỏi hôn lễ, hắn cũng đâu nói với tôi một câu xin lỗi.

22.

Hắn chán nản ngồi thụp xuống, lẩm bẩm: “Anh không ngờ cô ấy sẽ trở nên như vậy.”

“Trước đây, cô ấy không giống những người khác…”

Tôi nói: “Trước giờ cô ta đều là người như vậy, chẳng qua anh không biết thôi.”

Anh ta cười tự giễu: “Bạch Lạc Tinh, anh chưa từng ở bên cô ấy.”

“Lúc đó, anh khó khăn lắm mới gặp lại được cô ấy… Nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Trái lại, em luôn làm tim anh xao xuyến.”

“Cảm giác này thật khó chịu, giống như không có cách nào để được tự do yêu ai cả, cuối cùng lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan… ”

“Rõ ràng năm đó anh một lòng yêu cô ấy. Yêu cô ấy đánh đàn cho anh nghe, yêu cô ấy h.y s.i.nh bản thân bảo vệ anh.”

“Dù rằng năm đó không biết tên của cô ấy, thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt…”

Choang!

Ly nước trong tay tôi rơi xuống đất, tai tôi ù đi.

Tôi hoảng loạn quỳ sụp xuống đất, tay mò mẫm bám lấy cánh tay hắn, run rẩy khó lòng kiềm chế.

“Anh nói… cái gì?”

Bùi Sơ Hoàn cúi đầu. Tay hắn đang cầm thứ gì đó, lúc tôi chạm vào thì cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Một cái kẹp tóc.

Hình dạng và xúc cảm… là chiếc kẹp tóc Bùi Sơ Hoàn tặng mà tôi đã làm mất.

Hắn không nhận ra sự khác lạ của tôi, vẫn lẩm bẩm: “Sau đó anh không tìm được cô ấy nữa. Cho đến khi Thẩm Doanh Doanh xuất hiện, cô ấy còn đeo chiếc kẹp tóc đó, nói với anh những chuyện trước kia.”

“Lúc đó anh không từ mà biệt, anh có lỗi với cô ấy.”

23.

Tôi không thể lường trước được sự thật này, phòng tuyến cuối cùng của tôi cũng bị đánh sập.

Tôi cắn môi, không kìm được nước mắt rơi như mưa.

Người mà Bùi Sơ Hoàn yêu trước kia… là tôi?

Thẩm Doanh Doanh đánh cắp thân phận của tôi, kẹp tóc của tôi, tâm sự của tôi để đến bên cạnh Bùi Sơ Hoàn.

Quái lạ… Lúc đó Thẩm Doanh Doanh không biết vô tình hay cố ý, luôn bắt chước sở thích của tôi. Có người nói cô ta còn đeo khẩu trang, lông mày và mắt rất giống tôi.

Bùi Sơ Hoàn coi cô ta là tôi, đem hết những thứ đã nợ tôi bồi thường cho Thẩm Doanh Doanh, khiến cho tôi tổn thương hết lần này đến lần khác.

Bùi Sơ Hoàn ơi Bùi Sơ Hoàn, tôi phải đối mặt với anh thế nào đây?

24.

Bùi Sơ Hoàn ngủ lại nhà tôi, tôi ngồi trước cửa sổ cả một đêm.

Lúc tỉnh lại, hắn kinh ngạc hỏi tôi: “Sao anh lại ở đây?”

Tôi trả lời hắn: “Hôm qua anh uống say nên ở lại chỗ tôi.”

“Vậy… em thì sao?”

“Tôi… tôi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia.”

Hắn im lặng đợi tôi nói tiếp.

Tay tôi lướt qua những phím đàn.

“Bùi Sơ Hoàn, muốn nghe tôi đàn không?”

Tôi nâng tay, thong thả đánh một giai điệu.

Bùi Sơ Hoàn im bặt.

Đánh xong, tôi nói với hắn: “Từng nghe Ngôi sao nhỏ chưa? Tên bài hát này giống với tên của tôi.”

“Trước đây từng có một người thích nhất nghe tôi đánh bài này.”

Đồ vật trong tay Bùi Sơ Hoàn rơi xuống. Tôi nghĩ đó có lẽ là chiếc kẹp tóc kia.

Rất lâu sau, hắn run giọng hỏi tôi: “Người đó… là ai?”

Tôi nói: “Người đó tên Bùi Sơ Hoàn. Tôi yêu anh ấy, nhưng anh ấy biến mất rồi, tôi không còn gặp lại nữa.”

Tôi cũng không thể gặp lại Bùi Sơ Hoàn năm đó nữa rồi…

“Là em… Vẫn luôn là em?”

Hắn dường như rất đau khổ.

“Sao có thể… Vậy Thẩm Doanh Doanh…”

Tôi cởi áo khoác, quay lưng trần về phía hắn. Nơi đó vẫn còn vết sẹo mà tôi đã đỡ cho hắn.

“Bùi Sơ Hoàn, Thẩm Doanh Doanh có thể đánh cắp quá khứ của tôi, nhưng không thể đánh cắp đi vết sẹo này.”

Tôi nghe thấy tiếng bước chân loạng choạng của Bùi Sơ Hoàn.

Hắn đi tới đằng sau, ánh mắt nóng rực rơi vào lưng tôi.

Những ngón tay lạnh lẽo chạm vào vết sẹo ấy, sau đó lấy áo khoác choàng cho tôi.

Bùi Sơ Hoàn siết chặt tôi vào lòng, giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống hõm vai tôi.

“Là em, thì ra là em!”

25.

Hắn run rẩy dữ dội, vừa khóc vừa cười.

“Anh nên sớm nhận ra. Tại sao anh lại không nhận ra chứ…?”

“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”

“Anh đến muộn rồi. Anh sẽ không để mất em thêm một lần nào nữa!”

Quá muộn rồi…

“Bùi Sơ Hoàn, lúc anh bảo vệ Thẩm Doanh Doanh, tôi đã nghĩ đến rất nhiều lý do hai người yêu nhau, nhưng lại không ngờ anh xem cô ta… là tôi.”

“Chúng ta… bình tĩnh lại chút đi.”

Tôi đột nhiên không còn cố chấp với việc tôi và hắn nhận ra nhau, biết hết tất cả nữa.

Lúc Kỳ An đến, tôi nhếch nhác không ra gì nữa rồi.

“Anh quay đi, đừng nhìn tôi.”

Kỳ An nhẹ giọng nói: “Được.”

Tôi đi đến vùi mặt vào lưng anh ấy, lặng lẽ khóc.

Không biết qua bao lâu, anh ấy quay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Khóc đến khi không còn sức, tôi nói: “Bác sĩ Kỳ, tôi với anh ra nước ngoài đi, ra nước ngoài điều trị. Càng xa càng tốt.”