Sau Khi Biết Cốt Truyện Tôi HE Với Nữ Phụ

Chương 48



Với những trải nghiệm của Diệp Sơ Hạ đã định là sẽ tạo nên quan điểm tình yêu rất khác biệt với người thường, nên theo bản năng nàng sẽ làm đối phương phải trả giá nhiều hơn, nàng coi đây là mối ràng buộc lợi ích, nói nôm na, nó gọi là chi phí chìm.

Khi một người đã dành tâm huyết và tiền bạc cho một điều gì đó thì rất khó buông tay, vì lẽ đó, nếu Diệp Sơ Hạ thích ai đó, nàng không khỏi để đối phương cho đi, bởi vì nàng cần người kia liên tục trả giá mới cảm thấy an toàn.

Cho nên ở một góc độ nào đó, Dịch Nam Yên là người may mắn, mặc dù tính tình có chút vụng về nhưng lại bộc lộ tình cảm của mình một cách thẳng thắn hơn bất kỳ ai, tình cảm rực cháy này vừa may có thể làm Diệp Sơ Hạ cảm nhận được mà không cảm thấy hão huyền và bất an.

Nếu ngay từ đầu Diệp Sơ Hạ không cảm nhận được tình yêu mãnh liệt từ đối phương thì nàng sẽ không để mối quan hệ này bắt đầu, nhưng trong đó lại có một nghịch lý khác, phải biết rằng hầu hết các mối quan hệ lúc đầu chỉ là thích, sau đó không ngừng gần gũi với nhau mới càng thêm sâu sắc, vì vậy trạng thái mà Diệp Sơ Hạ hài lòng không tồn tại trong hầu hết các trường hợp.

Nhưng vừa may lại có một bất ngờ đẹp đẽ như Dịch Nam Yên.

Diệp Sơ Hạ giống như một khúc gỗ trôi dạt theo dòng nước, bất cứ lúc nào cũng có thể chìm xuống đáy, nếu nàng đến gần đống lửa quá thì lửa sẽ tắt hoặc nàng sẽ bị cháy xém, nếu nàng quá xa ngọn lửa thì nước sẽ không thể bay hơi được, đó là một mức độ khó cân nhắc.

Diệp Sơ Hạ không biết cân đo đong đếm sao cho thỏa đáng, nhưng theo bản năng, nàng chọn cách giành lấy thứ mình muốn theo hướng có lợi cho mình, thế nên khi nàng rất muốn có được Dịch Nam Yên, nàng vẫn sẽ lựa chọn đùn đẩy cho cô, còn nàng thì lấy lùi làm tiến, không những muốn giành thế chủ động mà còn không muốn chịu trách nhiệm, để đối phương có ý thức trách nhiệm, áy náy và bổn phận trước.

Dịch Nam Yên đã được sắp xếp đâu ra đấy, còn không hề cảm thấy Diệp Sơ Hạ tâm cơ gì cả, cô gần như coi Diệp Sơ Hạ như một đóa hoa trắng nhỏ có thể héo bất cứ lúc nào nếu không ai chăm chút, mà không biết rằng Diệp Sơ Hạ đã lên kế hoạch bắt cô chịu trách nhiệm về các sự cố như say rượu hay làm rơi dây lưng váy gì đó.

Cô vừa mới điều chỉnh lại tâm trạng, cảm thấy hành động rơi nước mắt vừa rồi có chút mất mặt, thế là khẽ hếch cằm chuyển chủ đề: "Ở nhà không có gì vui, chúng ta ra ngoài đi."

Diệp Sơ Hạ trợn mắt: "Được thôi."

Nơi này là phòng cưới nơi mẹ của Dịch Nam Yên và Dịch Túc chuyển đến sau khi họ kết hôn, có lẽ họ đã quen nên hiện tại ngày lễ ngày tết gì cũng ở đây, cây xanh xung quanh đã lâu không thay đổi, nó vẫn giữ được những màu sắc rực rỡ mà Dịch Nam Yên thích khi còn nhỏ, còn có một dây leo xích đu giữa những bông hoa, khi đến gần hơn, có thể nhận ra những dây leo sống động như thật này thực chất là giả, bao gồm cả những cánh hoa anh đào bay phấp phới, tất cả đều là giả.

Nghĩ kỹ thì thấy cũng đúng, hoa thật rơi cũng không đẹp lắm, kéo theo bọ và phấn rơi cùng cánh hoa cũng đủ khiến người ta cảm thấy khó chịu, mà chẳng hề đẹp đẽ gì.

Diệp Sơ Hạ nhớ lại trong lời kể của Dịch Nam Yên, cô luôn cho rằng bố mẹ cô ở bên nhau vì tình yêu, rằng họ là một gia đình ba người tốt đẹp, nhưng sau đó cô bất ngờ biết được nó không phải như vậy.

Đó không phải là sự kết hợp tình yêu, đó chỉ là một cuộc hôn nhân ăn nhịp với nhau vì lợi ích kinh doanh mà thôi, ngay cả Dịch Nam Yên cũng suýt biến thành một đứa trẻ trong ống nghiệm, nếu không phải hai người Dịch Túc biết sự nguy hiểm của ống nghiệm lại cảm thấy vừa có hại vừa phiền phức, thì có lẽ Dịch Nam Yên cũng không phải được sinh ra bằng hình thức giao hợp bình thường.

Nhưng hai người Dịch Túc, ngoài thống nhất về việc nuôi dạy con cái, về cơ bản vẫn sống với nhau như một người bạn đời, một người không thể chịu được sự thúc giục của gia đình, và một người không thể chịu được sự thúc giục của chị gái có tư tưởng truyền thống, vì vô tình nghe được cuộc điện thoại của đối phương trong câu lạc bộ nên họ đã bắt nhịp với nhau và nhanh chóng bắt đầu một cuộc hôn nhân không tình yêu.

Đúng vậy, chính là câu lạc bộ, sau khi mẹ của Dịch Nam Yên tốt nghiệp đại học đã giải phóng bản thân, coi tình yêu nam nữ như một trò giải trí, Dịch Túc là con thứ hai trong nhà, không ai trong nhà bồi dưỡng ông làm người thừa kế, nên nửa đầu cuộc đời ông chơi bời rất thoả thích, nhưng vì chị gái đột ngột qua đời, nên ông phải gánh trên vai gánh nặng lớn, nhưng bản chất phong lưu thì không thể thay đổi được.

Trước khi kết hôn, hai người đã thỏa thuận rằng sau khi kết hôn mạnh ai nấy chơi, miễn là giữ thể hiện cho nhau là được.

Khi đó, Dịch Nam Yên cảm thấy thế giới của mình đã sụp đổ nên cố gắng dùng sự nổi loạn để thu hút sự chú ý của bố mẹ, đáng tiếc, một người có đầu óc kỳ lạ lại cho rằng con gái như thế này rất dễ thương, còn người kia lại cảm thấy trẻ giải phóng bản thân trong thời kỳ nổi loạn như vậy cũng không có vấn đề gì, lớn rồi sẽ hiểu chuyện thôi.

Nói tóm lại, không ai nghĩ có điều gì bất thường ở cô.

Trên thực tế, Diệp Sơ Hạ cũng không thấy ngạc nhiên về điều này, bởi vì cái gọi là sự nổi loạn của Dịch Nam Yên chỉ khác so với trước đây một chút, từ góc nhìn của bố mẹ cô, trang phục của Dịch Nam Yên chỉ là một sự thay đổi từ công chúa trong truyện cổ tích sang trào lưu dân dã của giới trẻ mà thôi, ngoài ra cô vẫn ngoan ngoãn đi học nghe giảng trong lớp, ở nhà cũng không nổi giận, hàng ngày cô vẫn luyện đàn piano và tập nhảy, trong tình trạng này, bố mẹ bận rộn mà có thể tự nhận thấy con mình có vấn đề thì mới là lạ đó.

Dù sao, trước đây Dịch Nam Yên rất ghen tị với những bộ quần áo và mái tóc nhiều màu sắc khoa trương của nhân vật chính trong phim hoạt hình cổ tích, nhưng bây giờ cô mới bắt tay vào thực hiện, trong mắt bố mẹ cô, đây thực sự không phải là một hành vi bất thường.

Nhưng hiện tại, Dịch Nam Yên có lẽ đã thông suốt, mặc dù bố mẹ có quan điểm hôn nhân và tình yêu khác với cô nhưng ít nhất hai người cũng không sinh ra cô để hoàn thành nhiệm vụ, ai cũng làm tròn trách nhiệm của bố mẹ, mà chỉ vì bố mẹ bận rộn với sự nghiệp nên so với những gia đình bình thường, họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều hơn thôi.

Thật ra Diệp Sơ Hạ cũng không hiểu vấn đề này lắm, rốt cuộc không có tình cảm thì kết hôn làm gì? Nàng không thể hiểu việc đáp ứng sự mong đợi của người lớn mà chọn cách kết hôn như vậy, bởi vì cha mẹ nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc áp đặt tất cả những điều này lên nàng, ngoại trừ việc thiết lập những giá trị quan đúng đắn cho nàng thì họ không áp đặt bất cứ gì cho nàng hết, sách ngoại khóa không muốn đọc thì không đọc, không muốn học đàn thì không học, mọi thứ đều dựa trên chủ kiến của nàng.

Nhưng một gia đình tốt như vậy đã rời bỏ nàng từ lâu rồi.

Dịch Nam Yên không muốn kể chuyện thời thơ ấu của mình với Diệp Sơ Hạ, khi còn nhỏ, cô luôn nghĩ mình là công chúa, ngay cả khi đi học mẫu giáo, cũng phải trải thảm đỏ trước xe mới chịu xuống, mỗi ngày cô đều đội một chiếc vương miện nhỏ, mà lại nhà cô giàu, bố mẹ còn rất thương cô, cho nên mọi ý tưởng của cô đều được họ biến thành hiện thực và được mọi người xung quanh ghi nhớ.

Nhưng khi nhớ lại những điều này khi đã trưởng thành, cô chỉ cảm thấy xấu hổ, nên cô không muốn Diệp Sơ Hạ biết rằng cô không chỉ HKT style ở trường cấp hai mà khi còn nhỏ cô cũng chẳng khá hơn là mấy, cô hếch cằm về phía chiếc xích đu: "Muốn thử không?"

"Được đó!" Diệp Sơ Hạ đồng ý không chút do dự.

Trên xích đu có những chiếc đệm nhung màu hồng nên khi ngồi lên sẽ không cảm thấy khó chịu, nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra dây leo hai bên không phải thật mà được làm bằng plastic hoặc resin, và chúng được xoắn quanh một sợi dây thừng, Diệp Sơ Hạ đưa tay ra bắt những cánh hoa, chỉ thấy những cánh hoa đó được làm bằng giấy không rõ chất liệu, ngày nào cũng rơi như thế này, nếu không được tái chế, Diệp Sơ Hạ không thể tưởng tượng được sẽ tốn bao nhiêu tiền.

Dịch Nam Yên bước đến phía sau Diệp Sơ Hạ và đẩy chiếc xích đu, ngay khi chiếc xích đu bắt đầu lắc lư, nàng nghe thấy tiếng nhạc từ đâu đó phát ra, sau đó những chú yêu tinh hoạt hình từ từ xuất hiện trên không trung, lượn vòng quanh chiếc xích đu, mọi thứ trông rất mộng mơ và đẹp đẽ.

Diệp Sơ Hạ: "..." Người biết chơi vẫn là người giàu.

Diệp Sơ Hạ chưa bao giờ tưởng tượng rằng chỉ một chiếc xích đu cũng có thể chế tạo ra nhiều trò ảo ma như vậy, quan trọng nhất đây rõ ràng là một món đồ chơi dỗ dành trẻ con, những yêu tinh bé nhỏ hư ảo đã được tạo ra từ hơn mười năm trước, số tiền bỏ ra ước tính là khoảng một con số thiên văn.

Diệp Sơ Hạ cảm thấy việc hỏi giá trong trường hợp như này thực sự có chút mất hứng, nên nàng đành nhịn xuống, chỉ có thể im lặng suy nghĩ, đây có lẽ là hạnh phúc của người có tiền.

Dịch Nam Yên đẩy một lúc, sau đó sốt ruột chen vào ngồi cạnh Diệp Sơ Hạ, chiếc xích đu được thiết kế riêng cho trẻ em, dù đã được đổi mới, nhưng vẫn chật chội cho hai người, Diệp Sơ Hạ nhích ra ngoài để nhường chỗ cho cô, thở dài: "Chị Nam Yên, mông chị to quá."

Dịch Nam Yên: "...?"

Ngày nay gầy được coi là đẹp, nhưng Dịch Nam Yên chưa bao giờ thay đổi vóc dáng ban đầu của mình vì muốn gầy hơn, cô vốn là kiểu phụ nữ có dáng người rất nóng bỏng, ngực to mông cong, về phần thị giác đã mang lại cảm giác khá mãnh liệt, chứ đừng nói đến việc tiếp xúc.

Dịch Nam Yên chưa rõ Diệp Sơ Hạ đang khen ngợi cô hay đang làm tổn thương cô, nhưng dường như Diệp Sơ Hạ thấy chật quá nên nhảy ra khỏi xích đu, trước khi Dịch Nam Yên kịp xụ mặt, đã nhìn thấy Diệp Sơ Hạ đối mặt với cô, nàng khuỵu gối xuống và gác sang một bên xích đu, chân còn lại thì giẫm nhẹ để xích đu rung chuyển, sau đó cũng đưa chân này lên và ngồi trên người cô.

Có lẽ là bởi vì quá gần, Dịch Nam Yên cảm giác được không khí trở nên nóng bức, cô cau mày nói: "Không làm chuyện nguy hiểm thì em sẽ chết sao?"

Diệp Sơ Hạ nghiêng đầu: "Nguy hiểm đâu?" Nàng chớp mắt, "Chị Nam Yên không ôm em à? Lỡ em tuột tay rồi ngã thì sao?"

"..." Dịch Nam Yên duỗi tay ôm chặt lấy nàng, cả giận nói: "Bây giờ em mới biết mình sẽ ngã hả?"

"Suỵt, nhỏ giọng chút, chị làm em sợ... Với lại, chị Nam Yên, chị có thể cho xích đu bay cao hơn được không, như vậy thì chán quá."

Dịch Nam Yên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nàng nói câu này không tự cảm thấy mâu thuẫn sao? Cô lớn giọng có thể làm nàng sợ hãi, vậy còn xích đu bay cao thì nàng không sợ chắc?

Dù nghĩ như vậy, nhưng Dịch Nam Yên vẫn để xích đu bay lên cao một chút, cô ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Hạ, dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng trông có chút mơ hồ, không còn vô hại như thường lệ, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng dường như có nhiều sự hung hăng hơn, có lẽ là vì nàng nhận ra cô đang nhìn mình nên đối phương cũng cúi đầu.

Mắt đối mắt, Dịch Nam Yên cảm thấy hơi thở của mình như ngưng trệ, hai tay ôm eo nàng vô thức siết chặt, Diệp Sơ Hạ từ từ cúi đầu đến gần cô, Dịch Nam Yên theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng chỉ cảm nhận được cảm giác ngứa ngáy khi cánh hoa rơi xuống cổ và tiếng gọi to cách đó không xa:

"Yên Yên, Sơ Hạ, vào ăn cơm!"

Dịch Nam Yên: "..."

Bố, ông đúng là bố ruột của con!