Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Chương 37



Editor: Vĩ không gei

- --------------------------------------------------------

"Được rồi, pháo hoa cũng đã xem xong, về ngủ đi." Bùi Dã nói.

"Nhị ca, huynh gọi đây là pháo hoa hả?" Mặt Trì Kính Dao đầy vẻ khó hiểu.

Hầu ca và Đại Lão ở bên cạnh cũng khịt khịt vài tiếng, dường như rất bất mãn với việc Bùi Dã đốt pháo.

"Chưa tới 15 tháng giêng thì lấy đâu ra pháo hoa?" Bùi Dã nói: "Chỉ có cái này thôi, xem tạm đi."

Mặc dù Trì Kính Dao hơi tiếc nuối, nhưng cũng biết có lẽ đêm nay sẽ không xem được pháo hoa rồi.

Trước đây Tiểu Phương nói với cậu giao thừa có thể nhìn thấy pháo hoa, có lẽ chỉ là muốn dỗ tiểu hài tử là cậu mà thôi, không ngờ cậu lại coi là thật, tốn công vô ích.

Không đợi được pháo hoa, Trì Kính Dao chỉ có thể ngoan ngoãn ôm Đại Lão vào lòng theo Bùi Dã về lại tiểu viện.

Đêm đó, Trì Kính Dao ngủ không yên, cậu đếm hết số tiền mừng tuổi nhận được, bao gồm cả của Bùi Dã ép cậu nhận, được gần một lượng bạc.

Đương nhiên, đám tiểu nhị chỉ tặng tiền mừng cho cậu chủ yếu là tầm 10-20 đồng, chỉ là để lấy may, nhưng cộng lại thì cũng được khoảng 100-200 đồng. Còn Trình đại phu sắp trở thành sư phụ nên ra tay rất hào phóng, cho cậu khoảng 5 đồng bạc, cộng với của Bùi Nguyên, Đinh Tiểu Uyển và Bùi Dã...... Trì Kính Dao bỗng chốc trở thành phú hộ mới nổi.

Tiểu phú hộ mới nổi cất bạc và tiền vào trong túi tiền, lại ném túi tiền vào không gian hệ thống, lúc này mới vui vẻ ôm Đại Lão đi ngủ.

Trước khi ngủ cậu vẫn còn suy nghĩ, có số tiền mừng tuổi này bên người, lần sau lên trấn cậu có thể thoải mái ăn bánh bao rồi!

Đêm đó Trình đại phu nói hết lời với Bùi Nguyên, tuy là do cơn say, nhưng đó cũng là thật lòng của lão. Mặc dù lão hơi do dự một khoảng thời gian, nhưng đáy lòng vẫn luôn hy vọng có thể nhận Trì Kính Dao làm đồ đệ.

Bùi Nguyên trước giờ luôn là người hiểu chuyện, nhưng sợ lão sau khi tỉnh rượu sẽ xấu hổ, nên ngày mùng 6 tháng Giêng chủ động nhắc tới chuyện Trì Kính Dao bái sư.

Trì Kính Dao đã quyết định xong từ trước, thấy Bùi Nguyên nhắc tới cũng thuận theo làm lễ bái sư với Trình đại phu.

Đinh Tiểu Uyển cố ý pha trà, lại cho Trì Kính Dao kính trà Trình đại phu, việc này cũng coi như đã xong.

Trình đại phu mấy ngày nay vui sướng vì có được đệ tử kế thừa, thậm chí còn thưởng lớn cho đám tiểu nhị trong thôn trang.

Trì Kính Dao có thân phận mới, cảm giác ở trong thôn trang cũng không giống trước, đi đâu cũng phải chào người ta, như thể ai cũng là sư huynh sư tỷ, không ai là không có quan hệ.

Trì Kính Dao vốn tưởng rằng Bùi Dã sẽ đợi tới 15, không ngờ hôm nay mới mùng 10 mà hắn đã thu dọn đồ đạc, nói phải nhờ xe ngựa của Tiểu Phương đi lên trấn.

Trước khi đi, Bùi Dã đã đi tới dược tuyền, gia cố lại cái ổ nhỏ của hầu ca một lần nữa.

Trì Kính Dao ôm Đại Lão, ngồi cạnh hầu ca trên tảng đá nhìn hắn bận rộn cả buổi sáng.

"Giờ đã vững chắc hơn rồi, chắc có thể chống đỡ được hơn một năm rưỡi đấy." Bùi Dã nói.

"Hầu ca, ngươi vào thử đi." Trì Kính Dao nói với con khỉ.

Con khỉ nghe vậy đi vào nhìn một vòng, xong lại nằm xuống không chịu ra ngoài nữa.

"Ta phải đi rồi." Bùi Dã nói.

"Nhị ca đợi một chút đã." Trì Kính Dao nói: "Ta luộc một quả trứng cho huynh."

"Thôi không cần, ta không đói." Bùi Dã nói.

Hắn vừa dứt lời liền thấy vật nhỏ hơi mất mát, liền sửa lại lời nói: "Vậy ngươi luộc đi, ta đợi."

Trì Kính Dao nghe vậy vội đổi một quả trứng trong thương thành hệ thống, thả vào trong hồ nước nóng.

Xung quanh hồ bốc lên hơi nước, khiến không khí như có một màn sương trắng.

Không hiểu vì sao, trong lòng Trì Kính Dao lại thấy hơi không nỡ.

Cậu và Bùi Dã đã ở bên nhau quá lâu, đã quen có đối phương bên cạnh mỗi ngày.

Nghĩ tới cảnh sau này không thể gặp lại đối phương trong một khoảng thời gian rất lâu, cậu lại thấy hơi cô đơn.

"Nhị ca......." Trì Kính Dao quay đầu nhìn về phía Bùi Dã dặn dò: "Huynh đừng quên chuyện ta đã nói với huynh nha."

Bùi Dã ngẩn ra, hỏi: "Chuyện gì?"

"Chính là chuyện ngày 15 hàng tháng phải khen ta đó." Trì Kính Dao nói: "Hơn nữa huynh phải nói ra, nói trong lòng cũng không tính."

Vẻ mặt Bùi Dã bất đắc dĩ, nói: "Ta khen hay không ngươi cũng chẳng biết, cũng có nghe thấy đâu."

"Cũng không chắc là vậy." Trì Kính Dao nói: "Nếu huynh dám chơi xấu, ta sẽ mách đại ca."

Bùi Dã trước giờ đều chịu thua vật nhỏ này, chỉ đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Đợi tới khi quả trứng kia chín, Bùi Dã dùng cành cây gẩy nó ra khỏi hồ nước, sau đó dùng ống tay áo nắm vào trong tay, nhưng chưa ăn, có vẻ là muốn mang theo. Trì Kính Dao biết không thể giữ hắn lại lâu, tránh làm trễ chuyến xe của đám Tiểu Phương, nên cũng không nói thêm gì nữa.

"Thay ta gửi lời cho Nguyễn Bao Tử, sau này ta sẽ quay lại tìm hắn, bảo hắn phải ngoan ngoãn nghe lời." Trì Kính Dao.



"Ừm." Bùi Dã cúi đầu lên tiếng, duỗi tay vỗ vỗ nhẹ lên vai của cậu, rồi sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Bùi Dã đi, Trì Kính Dao thấy rất không quen, luôn cảm giác bên người thiếu thiếu thứ gì đó.

Cũng may cả ngày Trình đại phu dẫn theo cậu học y lý, thật ra giúp dời sự chú ý của cậu đi rất nhiều.

Cậu nằm trên tảng đá gối đầu lên cánh tay, nhìn pháo hoa nổ cách đó không xa, không biết vì sao lại nhớ tới quả pháo nổ của Bùi Dã vào đêm giao thừa.

Tiếng nổ lớn đó so với màn pháo hoa hôm nay thực sự rất hoang dã.

Thế nên qua một lúc lâu sau, Trì Kính Dao đã quên mất pháo hoa đêm nay, chỉ còn nhớ tới quả pháo nổ kia thôi.

[Đã nhận được giá trị thiện cảm của Bùi Dã]

[Tiến độ công lược hiện tại: 21%]

[Nhận được 50 tích phân]

Trì Kính Dao:........

Hôm nay là 15, thế mà Bùi Dã thật sự tuân thủ lời hứa, khen cậu từ xa!

Trì Kính Dao không biết là, đêm đó Bùi Dã lúng túng chạy tới cửa phòng cậu, nghẹn nửa buổi tối mới có thể nói lời khen cậu như vậy, nhưng tình cờ bị Dung nương đi qua trong sân nghe thấy.

Dung nương hỏi hắn đang thì thầm cái gì, Bùi Dã xấu hổ hận không thể tìm chỗ mà chui xuống, cũng thầm hạ quyết tâm lần sau có đánh chết hắn cũng không nói nữa.

Cho nên kể từ ngày 15 tháng Giêng đó, Trì Kính Dao rất lâu không nhận được bất kỳ thông báo nào của hệ thống.

Cho tới cuối tháng 3, Bùi Dã cùng Dung nương tới thôn trang đón Bùi Nguyên về, Trì Kính Dao mới có cơ hội "tính sổ" Bùi Dã.

Dung nương mang theo rất nhiều đồ cho Trì Kính Dao, có thức ăn thức uống, còn có cả y phục và hài mới.

Ngoài ra, còn có đồ ăn vặt và đồ chơi Nguyễn Bao Tử cho cậu.

"Cái ná này cũng là của Bao Tử cho con ạ?" Trì Kính Dao cầm cây ná hỏi.

"Đây là của nhị ca con làm cho con đấy." Dung nương cười nói.

Trì Kính Dao nghe vậy mới nhìn qua Bùi Dã, vẻ mặt của hắn rất bình thản, không nhìn ra cảm xúc gì.

"Ngày trước không phải ngươi muốn học phi đao sao?" Bùi Dã nói: "Thứ đó rất sắc, không thích hợp với ngươi, ngươi vẫn nên dùng cái này đi."

Trì Kính Dao cầm cây ná trong tay nhìn một lát, sau đó giả vờ tạo dáng bắn thử.

"Ta dạy cho ngươi." Bùi Dã dứt lời liền dẫn cậu ra sân.

Trì Kính Dao đi theo sau hắn, đột nhiên chất vất: "Nhị ca nuốt lời, đã hứa phải khen ta nhưng huynh không có làm vậy."

"Sao ngươi biết ra không làm?" Bùi Dã nói.

"Dù sao thì ta cũng đã biết." Trì Kính Dao nói: "Hơn nữa huynh có lừa ta hay không, bản thân huynh không phải tự biết rõ sao?"

Bùi Dã thấy vẻ uất ức của cậu, trong lòng cũng thấy hơi áy náy. Trước giờ hắn luôn nói được làm được, nhưng về chuyện này, quả thật hắn đã nuốt lời, không làm theo những lời mình đã hứa với vật nhỏ.

"Hay là ngươi đổi nguyện vọng khác đi?" Bùi Dã hỏi.

"Ta không thích." Trì Kính Dao nói: "Nếu huynh không làm, lần tới gặp lại, ta sẽ không nói chuyện với huynh nữa."

Trì Kính Dao dứt lời liền mang theo cây ná rời đi, như thật sự định không để ý tới hắn nữa.

Bùi Dã hơi bất đắc dĩ, mặc dù vật nhỏ thích làm nũng chơi xấu, nhưng rất ít khi tức giận như thế này.

Hôm nay ngược lại, dứt khoát không để ý tới hắn nữa.

Ngày đó, Dung nương và Bùi Dã ở lại trong thôn trang hơn nửa ngày.

Vì biết bệnh tình của Bùi Nguyên có thể dưỡng tốt hơn phân nửa là nhờ công của Đinh Tiểu Uyển, cho nên Dung nương rất cảm kích nàng.

Sau khi phát hiện tay áo của Đinh Tiểu Uyển đã sờn rách, bà còn tự tay sửa lại y phục cho nàng.

Đinh Tiểu Uyển tính tình lạnh lùng, bình thường cũng không thích chủ động thân cận với người khác, nhưng dù sao tuổi nàng vẫn chưa lớn, nhìn thấy Dung nương quan tâm mình như vậy, liền nhớ tới mẫu thân của mình, không khỏi muốn thân cận hơn.

Dung nương xưa nay rất thích tiểu cô nương, lần đầu gặp Trì Kính Dao đã thấy cực đáng yêu, bây giờ gặp Đinh Tiểu Uyển cũng thấy vô cùng yêu thương, kéo tay đối phương lại ân cần hỏi han một phen.

"A Dao, muội đi theo ta." Bùi Nguyên nói với Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao theo hắn ra ngoài, được Bùi Nguyên dẫn thẳng về tiểu viện.

"Đồ của ta đã thu dọn xong hết rồi, những quyển sách này đều để lại cho muội." Bùi Nguyên nói: "Bây giờ muội đi theo Trình đại phu học dược lý, sau này còn phải xem sách dược, cho nên chuyện đọc sách biết chữ càng không thể xao nhãng."

Trì Kính Dao nhìn chồng sách kia, tâm trạng cực kỳ phức tạp.

Lại nghe Bùi Nguyên nói: "Ta đã nhờ Đinh cô nương rồi, có chữ nào không biết hoặc là chỗ nào không hiểu thì đều có thể nhờ nàng giảng cho. Nếu nàng cũng không biết thì muội nhớ kỹ lấy, sau này gặp lại ta sẽ giảng cho muội."

"Dạ." Trì Kính Dao thở dài, vẻ mặt rất là buồn phiền.

Đại Lão nhảy lên bàn, duỗi tay lật lật sách, nhìn có vẻ rất tò mò.

"Muội xem...... con khỉ muội nuôi còn thích đọc sách hơn cả muội đấy." Bùi Nguyên bật cười nói.

"Đại ca." Trì Kính Dao không muốn tiếp tục chủ đề đọc sách nữa, liền hỏi: "Có một chuyện ta muốn hỏi huynh."

"Chuyện gì?" Bùi Nguyên nói.

"Huynh có thích cô nương nào không?" Trì Kính Dao hỏi.

Vẻ mặt Bùi Nguyên cứng lại, hơi mất tự nhiên nói: "Một hài tử như muội hỏi mấy chuyện này làm gì?"

"Đại ca......." Trì Kính Dao còn nghiêm túc nói: "Tuổi của huynh cũng không nhỏ, ta sợ làm ảnh hưởng tới huynh."

Bùi Nguyên nghe vậy liền hiểu ý của Trì Kính Dao, vội nói: "Muội yên tâm, muội không làm ảnh hưởng tới ta đâu, nếu ta gặp được cô nương mình mến mộ thì sẽ nói rõ với người ta là ta và muội không có hôn ước."

"Thật sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Tất nhiên rồi." Bùi Nguyên duỗi tay xoa xoa đầu Trì Kính Dao, nói: "Muội nha...... không cần phải để ý tới chuyện này, cứ an tâm theo Trình đại phu học hành chăm chỉ đi. Nói không chừng đợi tới ngày muội xuất sư, ta đã......." Hắn nói xong cười cười, nuốt lời định nói vào trong.

"Nói không chừng huynh đã thành thân rồi, đúng không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Bớt luyên thuyên." Bùi Nguyên nói xong lại xoa xoa đầu cậu.

Đại Lão ở một bên thấy thế cũng chạy tới góp vui, duỗi tay xoa đầu Trì Kính Dao, lại bị Trì Kính Dao ôm vào trong lòng.

Ngày hôm đó, Trì Kính Dao tức giận không để Bùi Dã dạy mình dùng ná.

Đợi khi Bùi Dã đi rồi, cậu liền thấy hối hận.

Cây ná này mặc dù không ngầu bằng phi đao nhưng ít nhất vẫn có thể phòng thân, cậu thật ra vẫn muốn học nó.

Nhưng thứ này nhìn có vẻ đơn giản, tới khi rơi vào tay cậu lại không hiểu sao bắn không chính xác.

Mỗi khi Trì Kính Dao không có việc gì lại thích đặt trứng lên một tảng đá rồi luyện bán ná.

Nhưng cậu luyện tập nhiều ngày, đá bắn ra chưa từng chạm vào mép quả trứng.



Sau đó hầu ca cầm ná của cậu chơi, vô tình làm vỡ trứng, may là quả trứng đã chín, sau khi vỡ liền chia cho hai con khỉ ăn, cũng không bị lãng phí.

Trì Kính Dao không ngờ mình bắn còn không chuẩn bằng hầu ca, thấy rất tổn thương nên đã cất cái ná đi.

Cho tới mấy tháng sau, Bùi Dã đến thôn trang đón cậu về ăn Tết Trung thu. Biết cậu không biết dùng, liền đích thân dạy cậu mấy ngày, Trì Kính Dao dần thành thạo những điều cần thiết để bắn ná.

Kể từ đó, Trì Kính Dao bắn càng ngày càng chuẩn hơn.

Mới đầu, cậu có thể bắn đá vào một hồ nước nóng nhỏ trong khoảng cách mấy trăm trượng.

Sau đó, cậu có thể bắn trúng thân cây trong khoảng cách mấy chục trượng.

Sau đó nữa, cậu đã có thể nhân lúc hầu ca mất cảnh giác, bắn rơi đồ ăn trong tay của nó, khiến hầu ca tức giận thường xuyên cáu kỉnh với cậu.

Khi trình độ bắn ná của Trì Kính Dao ngày càng chuẩn, thời gian cũng trôi qua từng ngày.

Ba năm trôi qua trong nháy mắt, hầu ca cũng già đi, Đại Lão đã trở thành một con khỉ trưởng thành.

Trì Kính Dao từ một tên nhóc trở thành một tiểu thiếu niên 11 tuổi.

Mặc dù trên mặt cậu vẫn có hơi non nớt, nhưng ngũ quan cũng đã không mềm mại như trước kia, mà có thêm vài phần tinh xảo xinh đẹp của thiếu niên.

Chỉ là thiếu niên này dù tuổi đã lớn nhưng tính tình vẫn rất nghịch ngợm, hay nói đúng hơn chính là "nghịch khỉ".

"Hầu ca! Đừng tức giận, đừng tức giận mà, ta sai rồi, ta biết sai rồi." Trì Kính Dao vừa mới bắn rơi hạt lạc trong tay hầu ca, sau đó lại nhanh tay đổi lấy hai quả trứng trong thương thành, miệng cùng không ngừng dỗ: "Lần sau nhất định không quấy rầy ngươi ăn nữa, ta sẽ bắn Đại Lão."

Đại Lão ở một bên mờ mịt nhìn về phía cậu, miệng vẫn đang nhai hạt lạc mới nhặt được dưới đất.

"Ta biết ngươi ở đây mà." Giọng của Đinh Tiểu Uyển truyền tới từ phía xa.

Trì Kính Dao thả hai quả trứng vào hồ nước nóng, hỏi: "Đinh tỷ tỷ ăn trứng không? Ta luộc cho tỷ một quả nha?"

"Ta cũng chẳng phải khỉ ngươi nuôi đâu." Đinh Tiểu Uyển nói.

"Không phải chỉ khỉ mới ăn đâu, nhị ca cũng thường xuyên ăn trứng ta luộc đó." Trì Kính Dao cười nói.

Đinh Tiểu Uyển nói: "Nhớ nhị ca ngươi sao?"

"Ta nhớ đại ca của ta cơ." Trì Kính Dao nhướng mày cười nói.

Đinh Tiểu Uyển nghe vẻ trêu chọc trong giọng của cậu, giả vờ tức giận nói: "Ngươi lại luyên thuyên, lần khám bệnh từ thiện này sẽ không dẫn ngươi ra ngoài nữa."

"Lại đi khám bệnh từ thiện nữa sao?" Trì Kính Dao nghe vậy nhất thời tỉnh táo, vội nói: "Ta sai rồi, lần sau ta không dám lấy chuyện của tỷ và đại ca ta ra đùa nữa."

"Ngươi còn nói nữa?" Đinh Tiểu Uyển nói.

Trì Kính Dao vội mím môi, không dám lên tiếng nữa.

Đinh Tiểu Uyển thấy thế mới nói: "Lần này đi khám bệnh từ thiện chính là thôn của các ngươi đấy."

"Thật sao?" Trì Kính Dao vui sướng không thôi, vội hỏi: "Có thể ở lại bao lâu ạ?"

"Khó mà nói trước được, nhưng đợi khám bệnh xong rồi, nếu ngươi thể hiện tốt thì có thể cho ngươi ở lại nhà mấy ngày." Đinh Tiểu Uyển nói.

Mấy năm nay Trì Kính Dao cứ chạy đi chạy lại giữa thôn trang và y quán, mặc dù thi thoảng cũng sẽ về nhà ở mấy ngày, nhưng vì đi lại không tiện nên nhiều lúc cậu không muốn làm phiền người khác.

Bây giờ có cái cớ danh chính ngôn thuận quay về, tất nhiên cậu sẽ vui sướng không thôi rồi.

Ngày đó, Trì Kính Dao liền vội vàng về phòng thu xếp hành lý.

Trong mấy năm nay, Trì Kính Dao theo Trình đại phu học được không ít thứ, dược lý và ý lý cơ bản cậu đều có thể nắm chắc 7-8 phần. Ngoài ra, thành tựu lớn nhất của Trì Kính Dao chính là học được cách luyện chế thuốc.

Chính cậu đã chế ra không ít thuốc, vì Trình đại phu nói thuốc cậu tự chế có thể tự mình định đoạt, cho nên Trì Kính Dao không chỉ để một phần ở dược phòng, còn giữ lại một phần trong không gian hệ thống, phòng ngừa trường hợp khẩn cấp.

Phần thuốc còn lại đều bị cậu đổi hết lấy tích phân.

Tính ra thì mấy năm nay, chỉ dựa vào việc chế thuốc để đổi lấy tích phân thì cậu đã kiếm được hơn 7000-8000.

Ngoài ra, mấy năm nay tiến độ công lược Bùi Dã đã được đẩy lên rất nhanh.

Bởi vì ba năm trước, Trì Kính Dao "cãi" với Bùi Dã một hồi, sau đó Bùi Dã liền hết lòng tuân theo lời hứa.

Ngoài trừ vài lần lỡ hẹn, còn bình thường Bùi Dã đều giúp Trì Kính Dao tăng tiến độ công lược vào ngày 15 hàng tháng.

Trong thời gian ba năm, tiến độ công lược Bùi Dã của Trì Kính Dao đã đạt tới 81% rồi.

Phần thưởng mà cậu nhận được, ngoài 3000 tích phân, còn có thực phẩm và dược phẩm được mở khóa tương ứng.

Cho tới hôm nay, trong thương thành hệ thống của Trì Kính Dao đã có đủ loại thực phẩm, cùng với các loại dược phẩm kỳ lạ.

Tích phân của cậu vào thì nhiều ra thì ít, số dư đã đạt tới 12275 tích phân rồi.

Nhưng Trì Kính Dao cũng không cảm thấy có được số tích phân như vậy là mọi chuyện sẽ thuận lợi.......

Theo như tuyến thời gian trong sách, có lẽ vào năm 15 tuổi Bùi Dã sẽ nhanh chóng nhập ngũ.

Một khi chiến tranh nổ ra, thế đạo sẽ trở nên rất loạn, đến lúc đó ai cũng không biết được cuộc sống sẽ biến đổi như thế nào.

Bây giờ Trì Kính Dao thầm nghĩ kiếm nhiều thêm chút tích phân để phòng ngừa bất kỳ tình huống nào.

Sáng sớm hôm sau, tiểu nhị trong thôn trang đã chuẩn bị xong xe ngựa.

Trong đó chứa đầy dược liệu có thể dùng để khám bệnh từ thiện.

Trước khi xuất phát, Trì Kính Dao và Đinh Tiểu Uyển đều mặc nam trang, buộc tóc gọn gàng.

Không phải bọn cậu lo lắng về vấn đề giới tính, mà vì phong cách ăn mặc của nam giới sẽ tiện hơn, giúp di chuyển dễ dàng hơn khi ra ngoài.

Bây giờ Trì Kính Dao đã có vẻ tuấn mỹ của thiếu niên, nhưng vì bình thường ngũ quan của cậu tinh xảo, hơn nữa làn da trắng nõn, cho nên chỉ cần buộc tóc như nữ hài thì rất dễ bị nhận nhầm thành nữ. Chỉ khi cậu mặc nam trang thì lập tức trở thành một thiếu niên xinh đẹp.

"Năm nay ngươi 11 tuổi rồi, sau này có thể không cần giả thành nữ nữa." Đinh Tiểu Uyển nói.

"Ừm." Trì Kính Dao nói: "Nhưng sau này không thể mặc y phục xinh đẹp vẫn thấy hơi tiếc."

Đinh Tiểu Uyển bật cười nói: "Vậy ngươi cứ mặc tiếp đi."

"Ta nói đùa thôi." Trì Kính Dao nói: "Nếu ta cứ giả thành nữ thì sẽ ảnh hưởng tới nhân duyên của đại ca ta mất."

Đinh Tiểu Uyển nghe vậy trên mặt hơi mất tự nhiên, liếc mắt nhìn Trì Kính Dao một cái như cảnh cáo.

Trì Kính Dao vội ngậm miệng không dám trêu chọc nàng nữa.

Qua mấy năm nay, Đinh Tiêu Uyển cũng đã 18 tuổi rồi.

Bây giờ nàng lớn lên càng thanh tú hơn, khí chất mặc dù vẫn lạnh lùng như trước, nhưng lại thêm vài phần trưởng thành.

Nàng và Trì Kính Dao lớn lên bên nhau mấy năm, hai người như tỷ muội ruột thịt vậy.

Hơn nữa hộ tịch của Trì Kính Dao cũng là ở nhà của Trình đại phu, có thể nói hai người đã danh chính ngôn thuận trở thành người một nhà.

Lại nói sau khi Đinh Tiểu Uyển biết được bí mật của Trì Kính Dao, cũng thấy hơi bất ngờ.



Đầu thu hai năm trước, Trì Kính Dao mắc phong hàn, Đinh Tiểu Uyển bắt mạch cho cậu, sau đó liền biết Trì Kính Dao là nam hài.

Lúc đó Đinh Tiểu Uyển mặc dù hơi bất ngờ, nhưng rồi lại cảm thấy hết thảy đều có nguyên nhân của nó.

Chẳng trách lúc trước lại nghe Bùi Nguyên nói dù thế nào hắn cũng không thể thành hôn với Trì Kính Dao được.

Lần đó mắc bệnh, không chỉ Đinh Tiểu Uyển biết được bí mật của Trì Kính Dao, Trì Kính Dao cũng từ lời của Đinh Tiểu Uyển biết được hóa ra Bùi Nguyên đã sớm biết mình là nam hài.

Trì Kính Dao bối rối không biết mình đã làm gì để bị bại lộ, cho tới khi cậu hỏi Trình đại phu mới biết mọi chuyện đã xảy ra khi mình bị bệnh vào mùa đông năm đó.

Người giúp cậu thay y phục không phải là Trình đại phu, mà là Dung nương.

Mà Bùi Nguyên và Dung nương vì "bảo vệ" cậu nên vẫn vờ như không biết cho tới tận bây giờ.

Trì Kính Dao vì thế vừa áy náy lại vừa cảm động.

Không lâu sau đó, khi Dung nương đến thôn trang thăm cậu, cậu đỏ mặt gọi một tiếng "mẫu thân" với Dung nương.

Hôm đó Dung nương vui sướng ôm cậu khóc lớn một hồi.

Trì Kính Dao vốn định nói thật luôn lúc đó, nhưng Dung nương lại bịt miệng cậu lại không cho nói.

Dung nương vẫn tin chắc rằng cậu và Bùi Nguyên đến giờ không bệnh không tật đều là kết quả của "tránh họa" và "xung hỉ", cho nên không muốn cậu nói ra, tránh làm ảnh hưởng đến hiệu quả "tránh họa", ngược lại rước bệnh vào người.

Mặc dù Trì Kính Dao cố gắng giải thích với bà là do mình và Nguyễn Bao Tử đổi y phục nên mới gây ra sự hiểu lầm này, nhưng Dung nương không tin, chỉ nghĩ cậu giả nữ đủ rồi nên mới nói dối. Cậu sợ nói nữa sẽ khiến Dung nương bất an, chỉ đành đồng ý đợi sau khi hơn 10 tuổi lại quay trở lại thân phận nam hài sau, tránh để cho Dung nương ngày nào cũng lo lắng cậu vì thế mà đổ bệnh.

Bây giờ Trì Kính Dao đã qua 10 tuổi, gần như 11 tuổi rồi.

Một chuyến này, vừa lúc dựa vào cái cớ khám bệnh từ thiện để đổi thành nam trang, có lẽ Dung nương sẽ không lo lắng nữa.

Đám người Trì Kính Dao định đi tới một số thôn lân cận để khám bệnh miễn phí trong chuyến này, nhưng điểm dừng chân đầu tiên của họ là thôn mà Bùi gia đang sống.

Lúc xe ngựa vừa tới cửa thôn, trưởng thôn đã dẫn người tới đợi trước ở đó.

Vì mấy thôn lân cận cách trấn trên khá xa, rất nhiều người trong thôn trì hoãn bệnh tật, tình trạng bệnh nhẹ biến thành bệnh nặng như Bùi Nguyên cũng không phải chuyện hiếm, cho nên khám bệnh từ thiện như thế này đối với người trong thôn là một việc rất tốt.

Đám người Đinh Tiểu Uyên thường đến đây vào mùa xuân và mùa thu hằng năm, mỗi lần đến thôn đều được đón tiếp rất nồng nhiệt.

"Phiền ngươi chuyển giúp ta những cái hòm này vào trong, cẩn thận đừng để va đập, bên trong có lọ thuốc." Trì Kính Dao nói với một thiếu niên tới hỗ trợ chuyển hòm.

Thiếu niên đáp lời, quay đầu nhìn Trì Kính Dao, không khỏi ngẩn ra, nói: "Ngươi không phải là....... người kia của đại ca Bùi gia sao......."

"Là Bùi Thanh hả." Trì Kính Dao cười cười, nói: "Người này người kia là định nói người nào đấy?"

Mấy năm trước Bùi Thanh từng gặp mặt Trì Kính Dao một lần, lần đó ở nhà trưởng thôn, hắn ăn nói lỗ mãng với Trì Kính Dao, bị Bùi Dã ép phải gọi Trì Kính Dao là "tẩu tẩu". Từ đó về sau, mỗi lần Trì Kính Dao thấy hắn đều trêu chọc vài câu, vì Bùi Thành không dám đắc tội với Bùi Dã, sợ Trì Kính Dai đi mách lẻo nên lần nào cũng phải "nhẫn nhịn" gọi Trì Kính Dao một tiếng "tẩu tẩu".

Bây giờ Bùi Thanh cũng đã trưởng thành hơn một chút, không xấu tính như mấy năm trước, tướng mạo cũng đoan chính hơn không ít.

"Ta vẫn chưa nói gì mà." Bùi Thanh không muốn đắc tội với cậu, dứt khoát đi về một phía nhận lấy cái hộp của Đinh Tiểu Uyển, nói: "Này, để ta giúp ngươi."

"Này cái gì mà này, gọi đàng hoàng vào chứ." Trì Kính Dao ở một bên cười nói.

Ý của Trì Kính Dao là muốn Bùi Thanh gọi Đinh Tiểu Uyển là tỷ tỷ hoặc là đại phu cũng được, nào biết Bùi Thanh hoàn toàn hiểu sai ý, tưởng Trì Kính Dao lại như trước đây, muốn mình gọi cậu là "tẩu tẩu", vì thế buồn bực miễn cưỡng gọi một tiếng "tẩu tẩu".

Đinh Tiểu Uyển nghe được tiếng tẩu tẩu của hắn, chỉ nghĩ là hắn gọi mình, hơi hoảng sợ, cái hộp thuốc trong tay rơi xuống đất kêu loảng xoảng, mặt xấu hổ đến mức đỏ bừng. Trì Kính Dao cũng không ngờ Bùi Thanh lại có thể "chó ngáp phải ruồi" như vậy, nhất thời cũng hơi lơ ngơ, duỗi tay chọc bả vai hắn một cái, nói: "Nói cái gì vậy?"

Vẻ mặt Bùi Thanh khó hiểu, thầm nghĩ tiểu nữ hài này nhà Bùi Dã thật sự không nên dính dáng tới, gặp được là không có chuyện gì tốt.

Ép mình gọi, gọi xong lại không vừa ý, lát nữa nói không chừng lại muốn mách lẻo với Bùi Dã, phiền chết đi được!

"Đinh đại phu!" Lúc này tiếng của Bùi Nguyên đột nhiên truyền tới từ xa xa.

Đinh Tiểu Uyển mới vừa thu xếp xong hộp thuốc, nghe vậy hộp thuốc trong tay lại rơi loảng xoảng xuống đất.

Bùi Nguyên vội bước nhanh tới, định giúp nàng thu xếp lại hộp thuốc, Đinh Tiểu Uyển lại vội vàng ôm hộp thuốc vào sân, không để ý tới hắn.

"Đinh đại phu bị làm sao vậy?" Bùi Nguyên hơi mờ mịt, nhưng hắn lại nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, ánh mắt chuyển hướng về phía Trì Kính Dao, nói: "Hôm nay ăn mặc thật sự mới mẻ, nhìn có vẻ anh tuấn của tuổi thiếu niên rồi."

"Đại ca." Trì Kính Dao tiến tới vô cùng thân thiết ôm Bùi Nguyên một cái, Bùi Nguyên cưng chiều duỗi tay xoa xoa đầu cậu.

Từ bốn năm trước khi biết được Trì Kính Dao là nam hài, Bùi Nguyên đã đối xử với cậu như đệ đệ ruột của mình, không hề miễn cưỡng hay có suy nghĩ gì khác. Bây giờ thấy Trì Kính Dao mặc một thân nam trang, thái độ đối với cậu tất nhiên cũng càng thân thiết hơn nữa.

Tất nhiên Trì Kính Dao cũng sẽ không nghĩ nhiều, thứ nhất cậu biết Bùi Nguyên đã sớm biết rõ thân phận của mình, thứ hai là bây giờ cậu đang mặc nam trang, cũng không kiêng dè ánh mắt của người ngoài. Chỉ là cậu không biết, trong số những người ở đây không chỉ có một người vẫn nghĩ cậu là "tẩu tẩu", cho nên cái ôm của cậu và Bùi Nguyên vẫn có phần hơi "vượt quá giới hạn".

Trì Kính Dao ôm Bùi Nguyên xong rồi mới nhìn thấy Bùi Dã đi theo sau Bùi Nguyên, vì thế buông Bùi Nguyên ra, tiến tới hét lên: "Nhị ca."

"Hừ......." Bùi Dã thấy vật nhỏ lao về phía mình, sợ đối phương cũng ôm mình như ôm đại ca, vội duỗi tay đặt trên vai vật nhỏ, giữ một khoảng cách với cậu rồi nói: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động tay động chân."

Trì Kính Dao:.........

- --------------------------------------------------------

Hết chương 37.