“Điều khiển từ xa trong nhà hết pin rồi, anh đi mua hai cục pin.”
Đàm Ngộ đặt chiếc điều khiển đang cầm trên tay xuống.
Trước khi đi, anh dặn dò tôi, “Đừng tùy tiện mở cửa, anh đi sẽ về ngay.”
Sau khi anh ra ngoài, tôi đột nhiên có một ý tưởng táo bạo, thật ra cũng muốn xác định một vài thứ.
Tôi vào trong phòng ngủ, lấy bộ đồ ngủ dưới đáy tủ ra để thay.
Hít thở sâu xong, tôi cảm thấy mình vẫn quá căng thẳng, thế là đi vào trong bếp uống chút rượu vang đỏ để lấy thêm can đảm.
Chuẩn bị xong xuôi, tôi đi đến giường trong phòng dành cho khách của Đàm Ngộ, dùng chăn quấn lấy mình.
Một tiếng cạch, là tiếng cửa mở.
“Anh về rồi.”
“Thời Nhĩ?”
Giọng nói Đàm Ngộ vang lên ngoài phòng khách, tim tôi đập nhanh hơn.
“Em đang xem phim trong phòng.” Tôi chui ra khỏi chăn, ngồi ở đầu giường, câm lấy máy tính bảng bên cạnh giải vờ xem.
Tiếng bước chân Đàm Ngộ ngày càng gần. Tôi nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Đàm Ngộ đứng ngoài cửa không lên tiếng, tôi ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“À, ánh sáng trong phòng anh rất thoải mái, nên em tới xem phim.” Tôi giải thích với anh.
Anh nhìn tôi với vẻ thích thú, hỏi: “Xem 《 Bản Tin Thời Sự 》 hả?”
Tôi: ….
Sao tôi không nhận ra mình đang xem《 Bản Tin Thời Sự 》chứ, lại còn để loa ngoài.
Tôi xấu hổ, “Ừm, đúng thế, em đang quan tâm đến sự phát triển của đất nước.”
“Anh muốn xem chung với em không?” Ngay sau đó tôi hỏi.
Đàm Ngộ đi tới, ra hiệu cho tôi ngồi dịch sang bên cạnh, anh ngồi cạnh mép giường… Xem tin tức chung với tôi.
Đàm Ngộ nhìn tôi, “Em đeo cái này đi ngủ không sợ rơi ra à?”
Tôi duỗi tay sờ tai mèo trên đầu, ngượng ngùng, “Cái này, cái này không dùng để ngủ.”
“Còn có tác dụng khác?”
“Cũng không phải… Anh không thấy nó dễ thương à?”
“Ừm, dễ thương.” Anh gật đầu.
“Không mặc như vậy cũng dễ thương.” Anh nói thêm.
“Em…”
Anh lấy điện thoại ra cho tôi xem một đoạn video, “Đây là em đúng không?”
Video này là một video trang điểm đậm tôi đăng trên phần mềm video ngắn…
“Sao anh biết?” Tôi nghi ngờ nhìn anh.
Anh đáp khẽ: “Đồng nghiệp cùng thành phố của anh nhìn thấy.”
“Chia sẻ về cuộc sống cũng tốt, thích vậy động cũng tốt, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.”
“Trên mạng có đủ kiểu người.” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Em biết rồi.” Không hiểu sao tôi lại cảm thấy mình giống như một đứa trẻ mắc lỗi.
Đàm Ngộ đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Lát nữa nếu mệt thì về phòng ngủ chính ngủ đi, giường trong phòng này chưa chuyển, rất dễ bị ngã.”
Tôi chợt nhớ ra mục đích của buổi tối hôm nay, nhìn bóng lưng của anh, tôi thở đều rồi khẽ gọi anh lại.
“Cảnh sát Đàm à, bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp.”
Tôi quỳ gối trên giường, nghiêm túc nhìn người chuẩn bị bước ra khỏi phòng.
Đàm Ngộ quay đầu nhìn tôi, “Ừ, anh biết.”
“Vậy anh không nên làm tròn bổn phận của một người chồng sao?”
Tôi cố tình để dây áo bên vai trái tuột xuống.
Đàm Ngộ nhìn chằm chằm vai trái của tôi, nhíu mày.
“Cái gì?”
“Ngủ với em.”
Câu cuối cùng, giọng của tôi rất nhẹ, không biết anh có nghe rõ không.
15.
Yết hầu của Đàm Ngộ khẽ lăn lộn, cầm lấy áo khoác trên giá áo bên cạnh rồi ngồi xuống kế bên tôi.
“Có phải em vẫn cảm thấy anh đồng ý kết hôn qua loa lắm không?” Anh nhìn tôi, vẻ mặt không rõ cảm xúc.
“Có hơi.” Tôi gật đầu.
“Muốn thử anh hay là muốn thật?”
Tôi suy nghĩ, “Đều có cả.”
“Bây giờ chưa phải lúc thích hợp.” Ánh mắt anh rất dịu dàng.
Anh hơi dừng lại, “Thật ra, trước mấy hôm gặp ở quán bar anh đã từng nhìn thấy em.”
Tôi mơ màng, “Hả? Lúc nào?”
“Con đường em tập thể dục buổi sáng giống với của anh, từng gặp vài lần.”
“Lúc đấy anh cảm thấy em như ánh mặt trời tự tin.”
“Mặc dù có đôi lúc không tốt, nhưng anh tin em có lý do của mình.”
Đàm Ngộ khen tôi rất nhiều, dù tôi không hoàn hảo nhưng anh vẫn chọn cách tôn trọng và thấu hiểu tôi, đây có phải là một lời tỏ tình không?
“Cho nên, em có điều gì đó thu hút anh phải không?” Một lúc sau tôi hỏi anh.
“Ừ.”
“Vậy, ý anh là gì?”
“Chỉ muốn nói cho em biết rằng, hành vi kết hôn chớp nhoáng có vẻ không lý trí, nhưng không phải là không có lý do. Anh không muốn dùng hôn nhân trói buộc em, chúng ta có thể yêu đương trước, có một số việc khi nào thích hợp sẽ làm.”
Tôi yên lặng nghe anh nói hết.
Anh thật sự rất thích tôi, thật ra mẹ tôi giục tôi lấy chồng, tôi cũng không có ý kiến to tát gì, có cảm giác thì cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Mấy năm độc thân tôi tập trung lo cho công việc, những con số trong thẻ ngân hàng càng khiến tôi có cảm giác an toàn hơn.
Thời đại học, tôi từng mơ ước sẽ mua được một căn phòng đơn nhỏ và nuôi một con chó, cuộc sống sẽ rất thoải mái.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, “Em muốn chịu trách nhiệm với anh, không phải là em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Anh cười nhẹ, “Được rồi, lát nữa nhớ về phòng ngủ sớm, ngày mai dẫn em đi chơi, có rảnh không?”
“Hì hì, có, lâu nay em bận rộn nhiều quá rồi, dù sao cũng phải xin nghỉ.” Tôi nói.
Không biết tại sao, bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tôi về phòng thay quần áo, kéo Đàm Ngộ tới phòng khách xem phim với mình, đương nhiên, lần này không phải là《Bản Tin Thời Sự》.