Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Chương 100



Tới chiều, các tân khách lần lượt đến Võ Thanh Hầu phủ.

Nam khách ở lại phía trước, các nữ quyến thì đi vào hoa viên, đợi lát nữa vừa xem hí kịch vừa ăn tiệc.

Trước khi yến tiệc bắt đầu, Cảnh Thuận Đế phái Tiểu Mã công công tặng lễ mừng thọ cho Thích thái phu nhân.

Thích thái phu nhân trang trọng quỳ gối trước mặt mọi người, cảm tạ long ân.

Giây phút đó, ngoài Công chúa Hoa Dương, những nữ quyến khác ở đây đều hâm mộ nhìn Thích thái phu nhân, con rể là Hoàng đế, con gái là Hoàng hậu, còn có một đứa cháu tuổi còn nhỏ đã được sắc phong làm Thái tử, Thích thái phu nhân đời này quả không sống uổng phí, không cần làm gì vinh hoa phú quý cũng tự đưa tới, luận thân phận, không có mấy nữ nhân ngoài cung có thể vượt qua bà.

Sau khi Tiểu Mã công công rời đi, yến hội cũng chính thức bắt đầu.

Các nữ quyến nghe hí kịch, các nam khách thoải mái chè chén.

Thích Cẩn, Trần Kính Tông cùng mấy vị quan võ trẻ tuổi ngồi một bàn, khách quý lớn tuổi một chút thì do Võ Thanh Hầu đích thân chiêu đãi.

Có thể ngồi cùng bàn với Thích Cẩn thì đều là bạn tốt đồng liêu của hắn, có người Trần Kính Tông quen biết, có người gặp rồi được Thích Cẩn giới thiệu.

"Lần trước diễn võ tỷ thí, Phò mã gây tiếng vang lớn lắm, nghe nói mấy ngày trước Hoàng Thượng còn ban thưởng một cây Trạm Kim thương cho ngài, không biết ngày nào đó có thể lấy ra cho chúng ta cùng chiêm ngưỡng thần binh lợi khí ngự ban không?"

"Đúng vậy, người lần trước được Hoàng thượng ban thưởng bảo thương là Tần đại tướng quân đấy, có thể thấy được Hoàng thượng kì vọng với Phò mã cao thế nào!"

Tần đại tướng quân là danh tướng của triều đại này, gần như từ ông già tóc bạc cho tới thằng nhóc bé tí đều nghe danh, hiện giờ đang đóng quân ở cửa Bắc Kế Châu.

Trần Kính Tông cười nói: "Sao ta dám so với Tần đại tướng quân chứ, nếu chư vị có hứng thú thì lần sau ta làm chủ, mời mọi người uống rượu."

"Phò mã thoải mái quá, nào, chúng ta cạn thêm chén nữa!"

Các nam nhân, nhất là một đám quan võ tụ tập cùng một chỗ, cho dù nói gì cũng phải làm một chén, hơn nữaòn cophải uống rượu mạnh, nếu Thích Cẩn chỉ chuẩn bị mấy vò rượu bình thường chắc chắn sẽ bị các đồng liêu cười nhạo.

Đối với lời mời rượu của người khác, Trần Kính Tông không từ chối ai cả.

Thích Cẩn hôm nay là chủ nhà, hắn cũng bị chuốc rất nhiều rượu, tay hắn và Trần Kính Tông gần như không rời khỏi chén rượu, nếu ai dám nói câu "không uống nổi nữa", những người khác lập tức sẽ trêu chọc.

Nhưng dù tửu lượng của bọn họ có cao như thế nào, bụng để chứa cũng có hạn, tiệc mới qua một nửa, Trần Kính Tông đã cáo lỗi, rời bàn tiệc để đi đến tịnh phòng.

"Ta đi cùng Phò mã!" Thích Cẩn cười theo sau.

Trần Kính Tông liếc hắn một cái, thả chậm bước chân để Thích Cẩn dẫn đường.

Đêm mùng sáu tháng giêng, không khí lạnh buốt, trăng lưỡi liềm trên trời cong cong, gió thổi qua, đèn lồng treo trên hành lang nhẹ nhàng đung đưa, cho dù tiếng người ồn ào náo nhiệt hơn nữa cũng toát lên vài phần thê lương hiu quạnh.

Tới tịnh phòng.

Đây là tịnh phòng chuẩn bị đặc biệt cho các nam khách hôm nay, dùng bình phong ngăn ra mấy gian nhỏ, các tân khách dùng xong, hạ nhân có thể thu dọn bất cứ lúc nào.

Lúc này tịnh phòng không có ai, Trần Kính Tông tùy tiện chọn một gian nhỏ, Thích Cẩn vào gian ngay bên cạnh.

Hai người đều không nói lời nào, chỉ có tiếng nước chảy ra, không ngờ còn có xu thế so tài.

Buộc chặt đai lưng lại, hai người lại gần như đồng thời đi ra, cùng nhau đến chỗ giá rửa tay.

Thích Cẩn là nhà chủ đãi khách, chủ động nhấc bình nước lên, rót nước vào chậu đồng trước mặt Trần Kính Tông.

Trần Kính Tông nở nụ cười, không nói lời cảm ơn.

Thích Cẩn cũng yên lặng rửa tay mình.

Trần Kính Tông rửa xong trước, vẩy vẩy tay đang định đi ra ngoài thì trước mặt bỗng có một cái khăn gấm trắng bay qua, như một bông tuyết sinh động rơi xuống đất.

Khăn tay trắng có phần cũ kỹ, mặt trên thêu một đóa mẫu đơn đỏ to gần bằng cái khăn, xung quanh tô điểm mấy cái lá cây màu xanh sậm.

Cho dù Trần Kính Tông không hiểu nữ hồng, hắn cũng đoán được nữ hồng của người thêu cái khăn này không tốt.

Lúc này, Thích Cẩn khom lưng, cẩn thận nhặt cái khăn này lên, nhẹ nhàng phủi đi bụi đất dính trên đó. Hắn nhìn đóa mẫu đơn kia, cười cười, thấp giọng nói với Trần Kính Tông: "Lúc tám tuổi Hoa Dương học nữ hồng, nhưng nàng không thích cái này, vất vả lắm mới thêu được một đóa mẫu đơn hoàn chỉnh nên nàng chỉ hận không thể mang ra cho tất cả mọi người cùng được xem, muốn mọi người khen nàng thêu đẹp, nàng mới vui vẻ."

Nói bóng nói gió, ý là chiếc khăn trong tay hắn chính là chiếc khăn mẫu đơn hoàn chỉnh đầu tiên mà Hoa Dương thêu.

Trần Kính Tông nhìn Thích Cẩn, đột nhiên cướp lấy chiếc khăn tay này!

Sắc mặt Thích Cẩn trầm xuống, đưa tay muốn cướp lại!

Trần Kính Tông tránh ra mấy bước, cười nói với hắn: "Ta không biết thưởng thức, chỉ là tay ta cũng ướt, vừa hay mượn của ngươi dùng."

Nói xong, hắn cực kì thô lỗ cầm khăn lau tay.

Thích Cẩn không chút nghĩ ngợi lao tới, khăn tay này hắn cẩn thận cất giữ hơn mười năm, chính hắn còn không nỡ lấy ra lau tay lau mồ hôi, Trần Kính Tông mà cũng xứng sao?

Hắn muốn cướp khăn tay lại, Trần Kính Tông hình như sợ hắn rồi, cười cười đưa khăn tay ra, nhưng lúc Thích Cẩn bắt lấy khăn tay muốn cất đi, Trần Kính Tông lại không buông.

Tơ lụa vốn mỏng manh, lại là một cái khăn cũ đã mười năm, dưới sức lực như mãnh hổ đánh nhau của hai quan võ trẻ tuổi, "toạc" một tiếng, cái khăn đang yên đang lành bị xé thành hai mảnh, chỗ rách còn lộ ra mấy sợi tơ phất phơ trong gió lạnh.

Sắc mặt Thích Cẩn tái mét, nhưng vẫn muốn cướp lấy một nửa kia về.

Trần Kính Tông rụt tay lại, trước khi Thích Cẩn phản ứng kịp, hắn không thèm để ý xé nửa cái khăn trong tay mấy lần, nát bét.

Thích Cẩn vung một quyền tới.

Trần Kính Tông nghiêng người, bắt lấy nắm đấm của hắn: "Một cái khăn mà thôi, nếu trước đây Hoa Dương thật lòng tặng ngươi thì bây giờ ngươi tới tìm nàng đòi thêm cái nữa đi, chắc chắn nàng sẽ cho ngươi đấy."

Thích Cẩn cũng hiểu được hàm ý, lạnh lùng nhìn hắn.

Trần Kính Tông tiếp tục nắm chặt cổ tay của hắn: "Ta và nàng đã xảy ra chuyện gì, ngươi không xứng để biết, nhưng ta có thể nói với ngươi một câu, nàng từng nói trong cả thiên hạ này nàng chỉ tặng khăn tay cho một nam nhân là ta. Cái khăn tay này của ngươi nếu không phải do nàng thêu thì chắc chắn là do ngươi trộm được lúc nàng không chú ý. Nếu là vế trước, hỏng thì hỏng thôi, ngươi cần gì phải tính toán, nếu là vế sau thì ngươi vốn không xứng để nhận."

Thích Cẩn cười nhạo: "Ta không xứng, vậy ngươi xứng sao? Nếu như không vì Trần Các lão, đến mặt nàng ngươi cũng không được nhìn."

Trần Kính Tông: "Đúng vậy, cho nên ta cực kì cảm kích cha ta, thề rằng đời này đều sẽ hiếu kính ông ấy."

Thích Cẩn chưa bao giờ gặp người nào vô liêm sỉ thế này, nghĩ đến biểu muội kiêu ngạo độc nhất vô nhị lại bị ép gả cho một tên thô lỗ như vậy, mượn rượu làm càn cũng được, không kìm được tức giận cũng được, Thích Cẩn ném nửa cái khăn kia đi, toàn lực ra tay.

So với sự phẫn nộ của hắn, vậy mà Trần Kính Tông vẫn cười, vừa đánh trả vừa châm chọc: "Ta còn tưởng một quý công tử như ngươi chắc chắn sẽ rộng lượng, không ngờ còn không bằng một tên thô lỗ như ta, hôm nay tốt xấu gì cũng là Hầu phủ nhà các ngươi đãi tiệc, nếu ngươi đánh ta bị thương thật thì định ăn nói với Hầu gia thái phu nhân thế nào?"

Thích Cẩn không quan tâm.

Trần Kính Tông: "Hay là chúng ta kiếm chỗ khác đánh đi, chỗ này không sạch sẽ, ta sợ không cẩn thận dính vào cái gì đó, nàng ngửi thấy thì sẽ khó chịu nữa."

Thích Cẩn không thể nén nổi cơn tức giận trong lòng, lại vì một câu nói của hắn mà dần bình tĩnh lại, đột nhiên hắn lùi ra sau, kéo giãn khoảng cách với Trần Kính Tông.

Hắn đứng ở nơi ánh đèn không chiếu tới, cúi mắt hoạt động cổ tay.

Trần Kính Tông nhặt nửa chiếc khăn tay còn lại trên mặt đất, tiếp tục xé nát.

Thích Cẩn nhìn động tác của hắn, bỗng nhiên bật cười: "Nàng ấy từng tặng rất nhiều quà sinh nhật cho ta, ngươi xé cái khăn này thì có thể làm gì?"

Trần Kính Tông: "Nàng coi ngươi là biểu ca, ngươi rõ hơn ai hết."

Thích Cẩn: "Ta cũng biết rõ, nàng sẽ không thích ngươi."

Trần Kính Tông: "Đây là chuyện của ta và nàng, không liên quan đến ngươi, còn ngươi đấy, vợ mình sắp gầy thành cái gậy trúc rồi, nếu thật sự là nam nhân thì đối xử tốt với nàng một chút."

Thích Cẩn: "Ngươi biết thương hoa tiếc ngọc quá nhỉ."

Trần Kính Tông đi tới trước ngọn đèn đồng, nhấc chụp đèn lên, bỏ khăn tay vào đó nhìn ngọn lửa nhanh chóng đốt chiếc khăn lụa cháy thành tro, không còn một mảnh sợi tơ nào, Trần Kính Tông đậy chụp đèn lại, quay đầu nhìn thẳng vào Thích Cẩn nói: "Bởi vì nàng dễ mềm lòng, không nỡ nhìn người khác chịu khổ, nếu nàng biết lúc trước Điền thị bị bệnh là do ngươi, nàng sẽ rất chán ghét, tên biểu ca nhà ngươi chỉ khiến nàng chán ghét mà thôi."

Thích Cẩn cười lạnh: "Ngươi nói thì hay lắm, nếu thật sự để ngươi lấy một nữ nhân mà ngươi không thích, ngươi sẽ đối xử với nàng tối được sao?"

Trần Kính Tông: "Nếu ta không thích thì ta sẽ không cưới."

Thích Cẩn khịt mũi coi thường.

Thứ đè nặng trên đầu Trần Kính Tông cùng lắm chỉ là một Các lão, còn hắn phải đối mặt với một vị Hoàng hậu.

Thích Cẩn muốn ở bên biểu muội, hắn có thể đắc tội tất cả mọi người, nhưng lại không thể đối nghịch với cô mẫu Hoàng hậu.

Cô mẫu muốn hắn cưới vợ, hắn không thể không cưới, cô mẫu hỏi tổ mẫu tại sao hắn thành thân lâu như vậy mà chưa có con nối dõi, hắn chỉ có thể để cho Điền thị mang thai.

Là Điền thị vô dụng, không thể giữ được đứa nhỏ kia, sau đó buồn bực không vui mà ngày càng suy yếu, làm biểu muội cũng phải lo lắng theo.

Trần Kính Tông lại rửa tay một lần nữa, chuẩn bị rời đi, trước khi ra cửa, hắn nghiêng người nhìn Thích Cẩn rồi nói: "Có mấy lời muốn trả lại cho ngươi."

Mặt Thích Cẩn không chút thay đổi.

Trần Kính Tông đánh giá hắn từ trên xuống dưới, thản nhiên nói: "Loại người như ngươi, căn bản không hề xứng với nàng."

Lời còn chưa dứt, hắn vén rèm, nghênh ngang rời đi.

Thích Cẩn nghe tiếng bước chân hắn dần dần đi xa.

Một người dựa vào cha mới có thể cưới được biểu muội, dựa vào cái gì mà nói hắn không xứng?

Nếu không phải vì cô mẫu ngăn cản, nếu không phải vì Cảnh Thuận Đế cũng nghe theo cô mẫu, nếu để cho biểu muội lựa chọn giữa hắn và Trần Kính Tông, biểu muội có thể lựa chọn Trần Kính Tông hay sao?

Thái tử kính sợ cô mẫu, biểu muội cũng thế, cô mẫu bảo nàng gả vào Trần gia, biểu muội chỉ có thể tủi thân nghe vậy!

Gần canh một, cuối cùng yến tiệc ở Hầu phủ cũng kết thúc.

Hoa Dương đi cùng đoàn người ngoại tổ mẫu và cữu mẫu tới tiền viện.

Trần Kính Tông và cha con Võ Thanh hầu, Thích Cẩn đều đã chờ ở đây.

Hoa Dương quan sát vẻ mặt của Trần Kính Tông trước, ngoài việc cả người đầy mùi rượu ra thì không khác bình thường, nàng lại nhìn cữu cữu và biểu ca, cả hai đều cười đầy hiền hậu.

"Cữu cữu, ngoại tổ mẫu, bọn con đi trước đây."

Hoa Dương đứng bên cạnh Trần Kính Tông, mỉm cười cáo từ.

Võ Thanh hầu gật đầu, Thích thái phu nhân dịu dàng dặn dò nha hoàn xách đèn lồng cho cháu gái.

Hoa Dương xã giao cả một ngày nên cũng hơi mệt mỏi, cuối cùng được ngồi lên xe ngựa, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Trần Kính Tông bước vào sau, biết điều mà ngồi phía đối diện.

Hoa Dương vẫn không nhịn được quan sát hắn, đêm hôm nay ở kiếp trước đã để lại ấn tượng rất sâu sắc với nàng, Trần Kính Tông say rượu, ánh mắt hắn như đang nhìn con mồi, lúc nào cũng có thể vồ lấy nàng xé nát.

Hoa Dương tận mắt chứng kiến Phụ hoàng động tay động chân với cung nữ, cũng rất sợ Trần Kính Tông say rượu ép buộc nàng.

Đương nhiên, quan hệ của hai người ở kiếp này đã tốt hơn nhiều, gần như cách một đêm là có thể khiến Trần Kính Tông thỏa mãn, không đến mức để hắn phải thèm muốn mà không được.

Trần Kính Tông dựa vào góc xe ngựa, đưa tay bóp trán, hai hàng lồng mày nhíu chặt.

Hoa Dương: "Chàng uống nhiều quá nên thấy khó chịu sao?"

Trần Kính Tông nhìn nàng một cái, cụp mắt nói: "Ừ, dạo này ngày nào cũng uống, đêm nay đột nhiên ta thấy không chịu nổi."

Hoa Dương vừa định châm chọc hắn một câu đáng đời, nhưng nhớ lại tổ phụ của cha chồng cũng vì uống rượu nên mới xảy ra chuyện, nàng lại nhìn dáng vẻ hiếm khi khó chịu đến vậy của Trần Kính Tông, Hoa Dương bèn nuốt lời đó xuống.

Trong xe có chuẩn bị sẵn nước ấm, Hoa Dương rót hơn nửa tách trà, đưa cho hắn.

Một tay Trần Kính Tông đỡ trán, một tay nhận lấy tách trà, nhưng mà say đến nỗi hoa mắt chóng mặt, đưa tay mấy lần mà vẫn không lấy được.

Hoa Dương đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay vịn bả vai hắn, một tay đưa chén trà đến trước miệng hắn.

Trần Kính Tông vẫn luôn nhìn nàng.

Hoa Dương cố chịu mùi rượu trên người hắn, lạnh lùng nói: "Ngày mai có nhà nào đãi tiệc chàng cũng từ chối đi."

Trần Kính Tông vẫn chăm chăm nhìn nàng.

Hoa Dương đã bao giờ phải hầu hạ người khác chứ, nàng giơ tách trà cũng rất mệt, thúc giục hắn mau uống hết.

Trần Kính Tông uống một hơi cạn sạch.

Lúc Hoa Dương xoay người đặt tách trà xuống, Trần Kính Tông đột nhiên ôm nàng từ phía sau, áp mặt vào mũ trùm đầu trên áo choàng của nàng, cọ tới cọ lui: "Đêm nay ta muốn ngủ với nàng."

Hoa Dương:...