14
"Tiểu Quất, Tiểu Quất..."
Trong lúc bối rối, tôi nghe thấy ai đó đang gọi mình.
Tôi dần dần thoát ra khỏi giấc mơ, trái tim tôi như bị bị khoét rỗng.
Tôi đang nghĩ về Bùi Hành Chi trong giấc mơ, nhưng khi tôi mở mắt ra, tôi đã nhìn thấy người trong giấc mơ lại ở rất gần——
Lúc này anh đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười nhìn tôi.
Tôi vừa sửng sốt vừa vui mừng, tôi đột nhiên đứng dậy, cảm thấy khó tin mà nhìn anh. Sau đó tôi véo thật mạnh vào mặt mình.
Đau quá, đây không phải là mơ!
Anh đau lòng nắm lấy tay tôi, khi giơ tay lên, anh để lộ một vết sẹo trên cánh tay trái. Anh nhẹ nhàng nói với tôi: “Đây không phải là mơ, anh đã trở lại, Tiểu Quất đã cứu anh.”
Tôi không nhịn được nữa, vươn tay ra ôm anh thật chặt.
"Bùi Hành Chi, em thích anh. Em cũng thích anh nhiều như anh thích em vậy."
Tôi ngước nhìn anh ấy và trả lời câu hỏi được viết trên tờ giấy nhớ của bạn học Tiểu Bùi năm 17 tuổi.
“Anh cũng thích em.” Anh nhìn xuống tôi và trả lời nhẹ nhàng nhưng cương quyết.
15
"Năm 2012, một nam sinh trung học họ Bùi bị thương nặng ở tay trái do một người đàn ông tên Hạ Mỗ say rượu và đâm trúng. Bùi và gia đình kiên quyết không đồng ý hòa giải. Sau nhiều lần kháng cáo của gia đình họ Bùi, Hạ Mỗ đã bị bị kết án một năm tù.”
Bùi Hành Chi 17 tuổi đã giải cứu Hạ Quất 17 tuổi.
Hạ Quất 27 tuổi quay về quá khứ và giải cứu Bùi Hành Chi 17 tuổi.
"Hạ Quất, tạm biệt."
Không phải là anh sẽ không gặp lại em, mà là anh muốn ở bên em——
Hẹn gặp lại.
Ngoại truyện- Nhật ký động tâm của Bùi Hành Chi
1
Ngày 20 tháng 11 năm 2010, năm thứ nhất trung học.
Dạo gần đây tôi bắt đầu để ý một cô gái.
Cô ấy học lớp 3 còn tôi học lớp 1. Hai lớp chúng tôi bị ngăn cách bởi một lớp.
Tôi quên mất lí do mà ban đầu tôi chú ý tới cô ấy rồi.
Dường nh là nụ cười rạng rỡ của cô ấy ngoài hành lang đầy tiếng cười giữa giờ học; dường như là dáng người nhẹ nhàng của cô dưới tiếng nhạc vui tươi của giờ ra chơi; hay đó có thể là mái tóc đuôi ngựa của cô dưới ánh nắng ấm áp của buổi tập thể dục.
Tôi không biết tình yêu bắt đầu từ đâu nhưng nó rất sâu đậm.
Dần dần tôi phát hiện ra mình dường như ngày càng quan tâm đến cô ấy nhiều hơn.
Tôi sẽ xem điểm và bài kiểm tra của cô ấy khi đến văn phòng để nộp bài tập về nhà; tôi không thể không tìm kiếm tên cô ấy trong danh sách điểm kiểm tra của trường khi tôi kiểm tra điểm; hay không cầm được lòng mà tìm kiếm bóng dáng cô ấy dưới khán đài khi tôi đang tuyên thệ dưới quốc kỳ vào mỗi thứ Hai hàng tuần.
Tên cô ấy là Hạ Quất…
Hình như tôi đã yêu cô ấy mất rồi.
2
Ngày 22 tháng 12 năm 2010 (ngày đông chí), năm đầu tiên của cấp ba.
Không phải hình như nữa đâu, mà tôi yêu cô ấy thật lòng rồi.
Hôm nay khi đang làm đề trong giờ, tôi chợt nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô ấy xuất hiện trước cửa lớp chúng tôi.
Dẫu biết cô ấy không đến đây để gặp tôi vì cô ấy hoàn toàn không biết tôi là ai nhưng tôi vẫn đặt bút xuống và đi ra ngoài.
Có lẽ vì tôi muốn tạo ấn tượng với cô ấy, có lẽ vì tôi muốn đến gần cô ấy hơn.
Tôi vừa bước tới cửa thì cô ấy đột nhiên kéo tay áo tôi.
Tôi vừa ngạc nhiên vừa hạnh phúc, tôi cảm thấy cơ thể mình như đông cứng lại và không còn tuân theo mệnh lệnh của mình nữa.
"Bạn học này, bạn có thể giúp mình gọi cho ủy viên ban văn nghệ của lớp bạn được không?"
Cô ấy kéo tay áo tôi, ngước nhìn tôi rồi mỉm cười, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại ngọt ngào.
Lòng tôi chợt mềm như kẹo dẻo.
Có lẽ vì thời tiết lạnh nên chóp mũi và vành tai của cô ấy đỏ bừng trông rất đáng yêu.
“Bạn học ơi?” Có lẽ vì thấy tôi ngơ ngác nên cô ấy lại gọi cho tôi.
"Ồ, được rồi, đợi một chút."
Như một kẻ ngốc, tôi máy móc bước vào để gọi cho ủy viên ban văn nghệ.
"Có người ở ngoài cửa gọi cậu."
"Được rồi," thành viên ủy ban văn nghệ ngước nhìn tôi và cười, "Nhưng lớp trưởng này, sao tay chân của cậu cứng ngắc vậy?"
À? Chân tay tôi cứng ngắc sao?
Toang rồi, toang rồi, chắc cô ấy nghĩ tôi ngu ngốc lắm.
Tôi lập tức khó chịu và cảm thấy vừa rồi mình đã thể hiện không tốt.
Than ôi, lần sau tôi phải hành động tự nhiên hơn mới được.
3
Ngày 19/02/2011 (sinh nhật), năm đầu tiên cấp ba.
Hôm nay là sinh nhật của tôi, bố mẹ tôi từ nước ngoài bay về để chúc mừng sinh nhật tôi.
Họ chợt nảy ra ý tưởng mở một quán cà phê.
“Đặt tên gì được nhở?” Bố hỏi mẹ.
“Để Hành Chi quyết định đi, cứ coi như quà sinh nhật cho Hành Chi đi.” Mẹ nhìn tôi.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là Hạ Quất.
Quán cà phê nằm ở ngoại ô, hướng ra biển, ánh hoàng hôn trên biển đẹp vô cùng.
"Hãy đặt tên là 'Orange Sunset’ đi ạ."
Bố mẹ tôi tuyển một ông già làm quản lý cửa hàng rồi bay ra nước ngoài luôn.
Họ là những nhà nghiên cứu khoa học tại Phòng thí nghiệm Trọng điểm Quốc gia. Họ xa nhà quanh năm và được cử sang Mỹ làm việc trong hai năm qua.
Tôi đã quen với tất cả điều này.
Nhưng tôi không trách họ, vì cảm giác an toàn và yêu thương họ dành cho tôi từ nhỏ là đủ rồi.
Ông chủ quán là một người rất tình cảm. Hai chúng tôi đã cùng nhau trang trí quán cà phê trong kỳ nghỉ đông.
Ông ấy là một người sinh vào thập niên 1960, thực ra cũng thích nghe nhạc của Châu Kiệt Luân giống như tôi.
Tôi nghe nói Hạ Quất cũng thích nghe các bài hát của Châu Kiệt Luân, đặc biệt là bài hát "Bí mật không thể nói".
Rồi một ngày nào đó cô ấy sẽ bước vào quán cà phê này chăng?
Tôi tựa người vào cửa sổ ngắm hoàng hôn phía xa, ngơ ngác chống cằm, trong khi chiếc đĩa CD bên cạnh đang phát bài “Bí mật không thể nói”.
"Điều đẹp nhất không phải là ngày mưa mà là mái hiên che mưa cho em..."