Thái Y Nhất Phẩm

Chương 72



Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad

“Mạch tượng của A Tranh vẫn bình thường, song lặn lội đường xa nên hơi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi vài ngày.” Hồng Văn bắt mạch, “Chỉ e nàng không hợp khí hậu, lát nữa sẽ pha cho nàng trà thư giãn.”

Trưởng công chúa Gia Chân ngồi đối diện nghiêng đầu cười: “Hèn chi mẫu hậu luôn nói, Tiểu Hồng Thái y giỏi nhất là quan tâm đến sức khỏe của mọi người, nếu ở gần hắn thì không cần lo lắng sức khỏe bị suy sụp mà không biết...”

Vừa mới tâm sự xong, người này lập tức muốn nghiêm túc bắt mạch cho mình, thật là trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không quên nghề cũ.

Hồng Văn đột nhiên căng thẳng: “Thái Hậu thường nhắc đến ta?”

Trưởng công chúa Gia Chân cười nghịch ngợm: “Sao thế, người gan lớn như chàng cũng có lúc sợ hãi?”

Hồng Văn vội lắc đầu: “Công chúa nói đùa, vi thần nhát gan vô cùng.”

Đấy không chỉ là Thái Hậu đương triều, nếu thuận lợi còn là... nhạc mẫu của mình! Há có thể không sợ?

Trưởng công chúa Gia Chân bị anh chàng chọc cười khúc khích: “Nhưng Hoàng huynh nhận xét lá gan chàng rất lớn, không những thường xuyên chỉnh Hoàng huynh mà còn dám mơ ước Công chúa.”

Hồng Văn khỏi nghĩ cũng biết Long Nguyên Đế khẳng định chẳng nói lời gì hay sau lưng mình, lập tức nghiêm mặt đính chính: “Không phải vậy đâu, vi thần chỉ không biết cách nịnh nọt, lời thật lòng khó tránh khỏi nghe không xuôi tai. Còn phần mơ ước Công chúa,” anh chàng sờ sờ mũi, làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, “thật sự là ý trời.”

Trưởng công chúa Gia Chân cười nghiêng ngả.

Hai người ngồi đối diện kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện.

Thực ra cũng không có đề tài kinh thiên động địa gì, chỉ là những chuyện xảy ra hàng ngày “Hôm ấy ta lại đi Tứ Hải tửu lầu ăn Hồng tô thủ, đáng tiếc không có chàng”, hay là “Ngày đó cầu vồng đẹp đến mức kinh tâm động phách, tiếc quá nàng không ở đây”...

Chỉ tỉ mỉ kể cho nhau nghe những chi tiết này tựa như thấy được những gì cả hai trải qua mấy tháng, có thể lấp đầy lỗ hổng trong trái tim vì bị chia lìa.

“Những món đồ của bọn Tây khá thú vị...” Hồng Văn đang nói chợt thấy Trưởng công chúa Gia Chân bắt đầu gật gà gật gù, hai hàng mi dài đen nhánh an tĩnh cụp xuống, nghiễm nhiên mệt mỏi không chịu nổi ngủ gật rồi.

Hồng Văn thuận thể dừng câu chuyện lẳng lặng ngắm nàng, khóe môi bất giác cong lên.

Chỉ cần nhìn nàng vậy thôi, không cần phải nói, không cần phải làm gì mà đã cảm thấy mỹ mãn.

Thế nhưng hắn vẫn phải nhẫn tâm đánh thức nàng.

“A Tranh,” Hồng Văn nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Trưởng công chúa Gia Chân, “Cẩn thận gục đau cổ, về phòng nghỉ tạm nhé!”

Theo lý mà nói thì dĩ nhiên ngủ luôn ở đây là thuận tiện nhất, nhưng... hai người vẫn chưa chính thức công khai chuyện tình cảm, để Trưởng công chúa ngủ trong phòng đàn ông, truyền ra ngoài sẽ rất kỳ cục.

Trưởng công chúa Gia Chân ậm ừ, cố gắng nhướng lên mí mắt nặng trĩu, trong mắt lộ ra vẻ ngơ ngác hiếm thấy, hoàn toàn khác hẳn với bộ dáng thông minh nghịch ngợm thường ngày của nàng.

Khi thanh tỉnh trông nàng rất đẹp, biểu cảm lúc này lại là một loại quyến rũ khác, thật sự khiến người vừa thương vừa yêu.

Lần đầu tiên Hồng Văn thấy nàng mệt mỏi như vậy, hơn nữa cũng vì chính hắn. Riêng phần tình nghĩa này hắn đã không cách gì báo đáp, đau lòng vô cùng.

“A Tranh, trở về phòng ngủ thôi, ngày mai ta dẫn nàng ra ngoài chơi.”

Mãi đến lúc này, Trưởng công chúa Gia Chân mới tỉnh táo lại, trên mặt có chút kinh ngạc và xấu hổ: “Ta đâu có ngủ!”

Làm sao mình có thể ngủ gật được chứ?!

Hồng Văn bật cười, đứng dậy ra cửa nhìn quanh, thấy Thanh Nhạn đứng bên ngoài bèn thuận tay lấy áo choàng của Trưởng công chúa Gia Chân đem vào: “Đâu chỉ ngủ gật, còn nhiễu nước miếng nữa kìa.”

Trưởng công chúa Gia Chân lập tức đỏ mặt, theo bản năng giơ tay định chùi khóe miệng, nhưng cánh tay mới vừa nâng lên là thấy nụ cười bỡn cợt trên mặt Hồng Văn, lập tức biết mình bị trúng kế, không khỏi thẹn quá hóa giận đấm bộp bộp vài cái lên người hắn: “Chàng trêu ta!”

Hồng Văn không né không tránh nhận mấy cú, khoác áo choàng cho nàng, thuận tay vớt ra bím tóc sau đầu: “Đang ngủ trong phòng ấm thì lỗ chân lông sẽ mở ra, cẩn thận mơ mơ màng màng đi ra ngoài dễ bị cảm lạnh, hiện giờ tỉnh rồi chứ?”

Trưởng công chúa Gia Chân hơi ngước cằm để Hồng Văn cột dây áo choàng cho mình, thấy mười ngón tay thon dài mạnh mẽ như đang múa lượn, phút chốc một cái nơ xinh đẹp đã được thắt xong.

Nàng giơ tay sờ sờ, vì báo mối thù bị chọc ghẹo vừa rồi bèn cười trêu: “Đứa bé ngoan, thật là một đôi tay khéo léo, làm việc tỉ mỉ như vậy người lớn nên thưởng gì đây nhỉ?”

Hồng Văn bất đắc dĩ: “Cái gì mà người lớn đứa bé, không biết e thẹn!”

Trưởng công chúa Gia Chân đúng lý hợp tình cãi: “Ta lớn hơn chàng bảy tháng đấy.”

Hồng Văn ngẫm nghĩ, chợt chớp chớp mắt, dài giọng nói: “Tranh tỷ thưởng bất cứ thứ gì đều tốt.”

Hồng Văn có bộ dáng thư sinh tuấn tú, lúc này lại cố ý làm ra vẻ ngoan ngoãn, thật sự khiến cục đá cũng phải mềm lòng. Trưởng công chúa Gia Chân sửng sốt, mặt đẹp ửng đỏ.

Cũng không biết vì sao, nghe chàng ta kêu “Tranh tỷ” lại khiến nàng mặt đỏ tim đập loạn còn hơn vừa nãy gọi “A Tranh”...

Vô wattpad thăm nhà bà còm. Đêm đó, Hồng Văn hưng phấn đến mức không cách gì ngủ được. Hồng Nhai nằm cùng giường sưởi bị hắn liên tục trở mình quấy rầy, cách chăn đá cho hắn một cú: “Trưởng công chúa hối hả chạy tới, có thể thấy được tình cảm của nàng, sướng muốn điên rồi chứ gì?”

Trước đây ông luôn cho rằng người hoàng thất bạc tình quả nghĩa, nhưng hôm nay coi bộ cũng có trường hợp ngoại lệ. Đường đường là Công chúa hoàng gia mà không ngại đường xa ngàn dặm trèo đèo lội suối, phần tình nghĩa này đủ khiến người cảm động.

Hồng Văn cuộn mình trong chăn, lăn vài vòng trên giường đất, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng long lanh, trong lòng vừa cao hứng vừa kinh ngạc, thở dài: “Con có tài đức gì chứ!”

Hồng Nhai cười mắng: “Ta có tài đức gì mà nhận con làm đồ đệ, hiện giờ bị phiền đến mức không thể ngủ ngon.”

“Ngài ngủ, ngài ngủ đi ạ!” Hồng Văn vội vàng nhận sai, tự lùi vào bên trong, suy nghĩ một hồi lại nhịn không được ngây ngô cười khúc khích.

Hắn chưa bao giờ ở gần Trưởng công chúa Gia Chân đến như vậy!

Hồng Văn không ngủ, mấy tướng lãnh may mắn nhìn thấy Trưởng công chúa Gia Chân trong đại doanh cũng không ngủ. Một đám ông chú sống buồn tẻ nhạt nhẽo quanh năm suốt tháng chỉ biết luyện binh, hiếm khi thấy được một chút manh mối mờ ám, đều đồng loạt nghĩ:

Coi bộ giao tình của Tiểu Hồng Thái y và Trưởng công chúa Gia Chân không đơn giản đâu nhé, hiện giờ hai người nam chưa lấy vợ nữ không có chồng, rốt cuộc là quan hệ gì?!

Thật quá con mẹ nó muốn biết!

******

Tuổi trẻ chính là dưỡng chất tốt nhất, trải qua một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau Trưởng Công chúa Gia Chân đã tràn đầy năng lượng, theo kế hoạch đi thị sát doanh trại và kiểm duyệt thao luyện với Khang Hùng và các tướng lĩnh khác.

Nàng cùng các binh lính thét to tiếng hô xung phong rung trời, còn các binh lính thấy bộ dáng hào hùng của nàng, tự nhiên cả chủ và khách đều hòa hợp vui vẻ.

Người có thể làm chủ soái ba quân tất nhiên có chỗ hơn người, Khang Hùng trông như thô lỗ nhưng thật ra lại là người khá tinh tế. Tối qua ông đắn đo cả đêm, hôm nay sau khi kết thúc kiểm duyệt thử thăm dò: “Trưởng công chúa đại giá quang lâm, vi thần vốn nên tiếp khách. Khổ nỗi vi thần là kẻ ngu dốt miệng lưỡi vụng về, nếu lỡ đường đột mạo phạm thì không hay. Mà Tiểu Hồng Thái y tới đây mấy tháng, thường xuyên đi lại bên ngoài nên coi như một nửa dân bản xứ. Chi bằng vi thần da mặt dày cầu một ân điển, làm phiền Tiểu Hồng Thái y thay vi thần hoàn thành lễ chiêu đãi. Không biết ý Trưởng công chúa thế nào?”

Trưởng công chúa Gia Chân mỉm cười một cách thâm trầm liếc ông ta.

Khang Hùng cười hàm hậu, làm như thật sự chỉ vì xuất phát từ suy xét chu toàn lễ nghi mới sắp xếp như thế.

Trưởng công chúa Gia Chân cũng làm như không thể từ chối, gật gật đầu: “Cũng được.”

Rồi quay người nhìn Hồng Văn đi phía sau: “Tiểu Hồng Thái y, ý của khanh thế nào?”

Hồng Văn trao cho Khang Hùng một ánh mắt cảm kích, đối phương nháy mắt với hắn vài cái, trông như một chú gấu già khoe khoang khiến hắn suýt bật cười.

“Không dám cãi lệnh.”

Bởi vì chủ soái “mạnh mẽ” an bài, Hồng Văn “bị bắt buộc” làm hướng dẫn viên, bắt đầu công khai dẫn người du ngoạn.

Lúc này vùng Đông Bắc đã ấm áp hơn nhiều, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, đúng là thời tiết tốt nhất để dạo chơi.

Hồng Văn dẫn Trưởng công chúa Gia Chân phi ngựa ra khỏi doanh trại, vừa đi vừa ngắm cảnh, chỉ vào thảo nguyên xanh ngắt vô tận giới thiệu: “Đến nơi đây mới hết ranh giới trại nuôi ngựa của chúng ta, cứ đi dọc theo hướng này sẽ đụng phải Mông Cổ!”

Vùng Tây Bắc của Đại Lộc cũng có một mảnh thảo nguyên thật lớn, nhưng nghe nói thảo nguyên ở Mông Cổ càng mênh mông hơn.

Trưởng công chúa Gia Chân giục ngựa tiến lên, giơ tay che mắt chói nắng nhìn ra xa, chỉ thấy thảo nguyên xanh mướt mênh mông vô bờ, dưới cơn gió nhẹ thổi quét tựa như sóng xuân cuồn cuộn liên miên không dứt.

Nàng nhắm mắt hít sâu một hơi, cảm thấy ngũ tạng lục phủ đều tràn ngập hương cỏ xanh.

Đặt mình trong thảo nguyên mênh mang, tự nhiên cảm giác con người thật nhỏ bé.

Nàng mở to mắt, chợt thở dài: “Vùng đất thật đẹp, tuấn mã thật tốt, nếu có thể cất hết vào bản đồ Đại Lộc thì tuyệt quá.”

Hồng Văn giật nảy mình trước dã tâm đột ngột của Trưởng công chúa Gia Chân, vừa định mở miệng thì nghe nàng nói: “Làm chàng kinh ngạc phải không?”

Hồng Văn sờ sờ mũi, gật đầu.

Quả nhiên đúng như lời sư phụ từng nói, làm người ai cũng có dã tâm, đặc biệt là người trong hoàng thất từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nhìn sự tình không thể giống với bá tánh tầm thường.

Trưởng công chúa Gia Chân dùng chân nhẹ nhàng thúc thúc bụng ngựa, lộc cộc lộc cộc đi qua, nhìn kỹ vẻ mặt của Hồng Văn rồi đột nhiên cười khúc khích: “Không cần lo lắng, Đại Lộc đã ăn no chiến hỏa rồi, tự nhiên sẽ không dễ dàng khiến sinh linh đồ thán.”

Hồng Văn nhẹ nhàng thở phào.

Trưởng công chúa Gia Chân nhướng mày: “Chẳng lẽ chàng thật sự cho rằng ta sẽ xúi giục Hoàng huynh khai chiến?”

Hồng Văn lắc đầu: “Không phải lo lắng điều này, chỉ là chính mắt chứng kiến bá tánh kéo dài hơi tàn dưới cơn chiến hỏa, nghe xong lời này cảm thấy hãi hùng khiếp vía.”

Trưởng công chúa Gia Chân trầm mặc thật lâu: “Đề cập đến chuyện này là lỗi của ta.” Dừng một chút rồi nói: “Hoàng huynh không phải là người hiếu chiến, mấy Hoàng tử trong tương lai cũng không.”

Tuy nhiên nếu nước láng giềng không an phận, Đại Lộc tất nhiên phải hoàn trả gấp bội, như thế mới coi là lịch sự đáp lễ.

Nhắc tới mấy Hoàng tử, Trưởng công chúa Gia Chân bật cười: “Lúc ta lên đường tiểu Tam tiểu Ngũ đều nhất định ra tiễn. Tiểu Tam còn thỉnh cầu Hoàng huynh cho đi theo, bị bác bỏ bèn rầu rĩ mấy ngày liên tiếp, còn dám mưu toan xen lẫn trong đám tùy tùng của ta...”

Sau khi bị phát hiện, Long Nguyên Đế vô cùng kinh ngạc, nói Tam Hoàng tử xưa nay tuy niên thiếu nhưng tư duy rất già dặn, ai ngờ cũng sẽ làm ra chuyện khác người kiểu này. Ngài cảm thấy rất thú vị, vì thế “Thưởng” nhi tử nhiệm vụ luyện một trăm trang chữ.

Hồng Văn nghe xong cũng chịu không nổi phì cười.

Hắn xoay người xuống ngựa, hái mấy đóa hoa dại đưa đến: “Hoa tươi tặng giai nhân.”

Trưởng công chúa Gia Chân tiếp nhận, thấy mấy đóa hoa dại chỉ to bằng móng tay cái, tuy không rực rỡ huy hoàng bằng những loài hoa danh tiếng được thợ trồng hoa trong cung tỉ mỉ chăm sóc, nhưng những đóa hoa dại mà vẫn có màu sắc tươi sáng trông khá xinh đẹp, cánh hoa căng tràn nhựa sống nhìn rất hạnh phúc.

“Chàng cài lên thay trâm cho ta đi.” Nàng cũng nhảy xuống ngựa, chọn một đóa tự nhận là đẹp nhất.

Hồng Văn cài đóa hoa lên thái dương nàng, thụt lùi hai bước ngắm chăm chú: “Đẹp lắm, người càng đẹp hơn.”

Hôm nay nàng vẫn mặc bộ kỵ trang như thường lệ, gương mặt đỏ hồng dưới ánh mặt trời, thực sự có vài phần hiên ngang của nữ nhi thảo nguyên.

Trưởng công chúa Gia Chân mím môi cười, sóng mắt sáng lấp lánh, vẻ mặt không có sự ngượng ngùng tầm thường của nữ tử mà toát ra vài phần kiêu ngạo: “Hừ, coi như chàng thật tinh mắt!”

Hồng Văn gật đầu: “Thứ khác không nói, về phần ánh mắt, e rằng ta sẽ đạt danh hiệu đệ nhất đương thời.”

Bằng không sao dám mơ ước công chúa?

Trưởng công chúa Gia Chân nghe hiểu ngụ ý của chàng ta, trợn mắt nguýt một cái mềm như bông, nắm dây cương lộc cộc đi về phía trước.

Hồng Văn đuổi kịp, lại tinh tế chọn những tin đồn thú vị của địa phương kể cho nàng nghe. Cơn gió nhẹ hòa cùng hơi thở mùa xuân thỉnh thoảng mang theo tiếng cười khúc khích của hai người bay xa.

Rõ ràng thảo nguyên vô cùng rộng lớn nhưng không hiểu sao hai người càng đi càng gần, vốn còn cách nhau một vài thước, cuối cùng lại sánh bước kề sát bên nhau.

Bả vai nàng chạm vào cánh tay chàng, gấu áo chàng vờn quanh góc áo nàng...

Cũng không biết tay ai chạm vào tay ai trước, đầu tiên mấy ngón tay còn rụt trở về, sau đó thử thăm dò vươn ra, cuối cùng đơn giản quấn lấy nhau, mười ngón tay cứ thế đan xen lang thang khắp nơi!

Một đôi chim rừng đủ màu sắc đuổi nhau mà đến, bất ngờ đáp xuống lưng ngựa. Chúng âu yếm cọ cổ vào nhau, nghiêng đầu nhìn cặp nam nữ si tình nắm chặt tay nhau, chốc lát đột nhiên kêu "quác" một tiếng rồi vỗ cánh bay đi, ngươi truy ta đuổi như mũi tên nhọn xuyên thấu tầng mây trắng vút qua bầu trời cao xanh thẳm.

Mùa xuân tới rồi.