Thần Ẩn

Chương 33



"Cổ Tấn Đại Trạch Sơn, bái kiến công chúa Cảnh Chiêu."

Làn gió trên đỉnh Quy Khư Sơn lại nổi lên, hoa Kim Long bay đầy đất. Một hồi lâu, thanh niên im lặng rốt cuộc cũng chắp tay, hướng Cảnh Chiêu hành lễ.

Cảnh Chiêu lớn hơn hắn hai vạn tuổi, về tình về lý, là trưởng bối.

Các loại bi kịch năm đó, sai ở Vu Hoán, Cảnh Chiêu cũng chẳng qua là người gánh chịu bi kịch, kết cục cô độc. Hắn đau đớn vì mất phụ thần, giận lây sang nàng, có lợi gì?

Sau trăm năm, Nguyên Khải đã trưởng thành sớm đã không còn là tiểu Thần quân vô pháp vô thiên của Thanh Trì Cung năm đó, bởi vì nhất thời căm phẫn mà muốn dồn ép Cảnh Chiêu cúi đầu.

"Cổ Tấn?" Cảnh Chiêu đọc tên, nhưng ánh mắt lưu lại trên đôi mắt của Cổ Tấn.

Quá giống, nàng ở cảnh giới Thương Khung cùng hắn trăm năm. Đôi mắt của thiếu niên Tiên quân này, hầu như lấy hết phong thái, cốt cách của hắn.

"Ngươi tuổi còn nhỏ mà tiên lực thâm hậu, lão Thượng quân Đông Hoa quả nhiên rất biết nhìn người. Ta đã lâu không ra khỏi Quy Khư Sơn, chắc hẳn ở trong Tam giới thanh danh của ngươi cũng không tệ."

"Công chúa quá khen, sư phụ ta nói tính tình ta không ổn, thiếu niên liều lĩnh, trăm năm nay bắt ta ở Đại Trạch Sơn ẩn cư tu luyện, vì vậy vãn bối cũng rất ít ra vào Tam giới."

Khi còn bé, bộ dáng Nguyên Khải và Bạch Quyết hầu như giống nhau như đúc. Lúc hắn hạ giới vào Đại Trạch Sơn bái sư, Thiên Khải lấy thần lực phong ấn sức mạnh hỗn độn của hắn, ngay cả vóc dáng cũng sửa lại cho hắn, chỉ có sức hấp dẫn của đôi mắt cực kỳ giống Bạch Quyết, ngay cả thần lực phong ấn cũng không thay đổi được.

"Ồ?" Mặt Cảnh chiêu có chút kinh ngạc, "Lão Thượng quân ngược lại quá lo lắng rồi, thiếu niên vốn là nên có chút tùy ý, ngạo mạn, tuổi trẻ tùy tiện lão quan trọng làm gì? Sư phụ ngươi gần đây như thế nào?"

"Mấy tháng trước sư phụ đã thành đại pháp, phi thăng Thần giới Thượng Cổ."

"Không thể tưởng được mới chừng trăm năm, lão Thượng quân đã vũ hóa thành Thần phi thăng Thượng Cổ giới rồi. Tương lai gặp lại, sợ là phải xưng hô một tiếng Thượng thần."

Cảnh Chiêu sững sờ, trong mắt hiện lên sự phức tạp. Nàng cũng không muốn nói nhiều về chuyện Thần giới Thượng Cổ, chỉ thản nhiên nói qua vài câu. Dừng một chút lại cười tự giễu: "Bất quá lão Thượng quân đã thành Thần, siêu thoát Tam giới, e là cũng không gặp ta, ta còn để trong lòng chuyện này để làm gì."

Nàng vừa nói vừa nhìn Cổ Tấn, "Vừa rồi sư muội ngươi nói các ngươi vào Quy Khư Sơn có chuyện cần cầu. Quy Khư Sơn đã lâu không tham gia Tam giới, trong núi có đồ vật gì các ngươi muốn?"

Hỏa Hoàng Ngọc bên hông mơ hồ nóng lên, chắc chắn là cảm ứng được hồn phách Phượng Ẩn tản mát trong tâm cây ngô đồng. Cổ Tấn nhìn cây ngô đồng sau lưng Cảnh Chiêu.

"Không biết công chúa có từng nghe nói chuyện giáng thế của tiểu Phượng quân Phượng tộc mấy năm trước không?"

Thấy Cổ Tấn nhắc đến Phượng tộc, thần tình trên mặt Cảnh Chiêu càng lạnh nhạt thêm vài phần, nhớ lại chuyện Thiên Hậu năm đó bị trục xuất khỏi Phượng tộc, Cảnh Giản chết trận.

"Tất nhiên có nghe qua, vị tiểu Phượng quân Phượng tộc kia còn chưa phá vỏ mà ra, Phượng Hoàng ở Ngô Đồng Đảo đã phát thiếp mời tiệc đầy Tam giới. Bây giờ, đã trăm năm trôi qua, tính toán thời gian, vị tiểu Phượng hoàng có lẽ đã sớm chui ra khỏi vỏ rồi. Ngươi tới Quy Khư Sơn ta, cùng nó có quan hệ gì?"

"Không gạt công chúa, Cổ Tấn lúc nhỏ gàn bướng, mười năm trước thay mặt sư tôn vào Ngô Đồng Đảo chúc mừng tiểu Phượng quân phá vỏ, nhưng vô ý xâm nhập rừng cổ ngô đồng, đánh nát hồn phách tiểu Phượng quân, khiến nàng từ đó về sau rơi vào ngủ say. Ta bị Phượng Hoàng và sư tôn cấm túc ở Đại Trạch Sơn mười năm, mấy tháng trước có tin tức về hồn phách Phượng Ẩn mới xuống núi nhập thế."

"Ồ? Trăm năm trước, ta vào Quy Khư Sơn rất ít ra ngoài, nhưng chưa từng nghe nói qua việc này." Ánh mắt Cảnh Chiêu đảo qua mặt Cổ Tấn, "Nhưng ngươi còn trẻ như vậy lại có khả năng gây ra đại họa như thế, Phượng tộc từ trước đến nay bao che khuyết điểm, tính tình Phượng Nhiễm ngang tàng, ngươi đánh nát hồn phách đồ đệ cô ta, vậy mà chỉ bị cấm túc ở Đại Trạch Sơn mười năm?"

Đáy mắt Cảnh Chiêu lộ ra nghi hoặc, nhìn vào đôi mắt kia của Cổ Tấn, lông mày đựng đứng, trong lòng đột nhiên sinh ra ý nghĩ vớ vẩn trong đầu... Phượng Nhiễm phạt nhẹ như thế, chẳng lẽ thiếu niên tiên quân này là...

"Năm đó vãn bối gây ra sai lầm lớn, Phượng Hoàng nổi giận, may mắn được sư tôn đích thân tới Ngô Đồng Đảo, hứa hẹn lấy toàn bộ sức lực Đại Trạch Sơn đi tìm hồn phách Phượng Ẩn, vì vãn bối cầu tình, Phượng Hoàng mới xử lý nhẹ." Biết rõ Cảnh Chiêu bắt đầu hoài nghi thân phận của mình, Cổ Tấn không muốn thêm chuyện liền giải thích.

Nghe lời giải thích của Cổ Tấn, sự nghi ngờ trong lòng Cảnh Chiêu dần biến mất, "Phượng Nhiễm từ trước đến nay kính trọng Đông Hoa, có sư tôn ngươi vì ngươi cầu tình, khó trách cô ta chỉ phạt nhẹ, sư tôn ngươi thật là thương ngươi."

"Vâng, sư tôn luôn luôn khoan dung với vãn bối. Sau khi vãn bối ra khỏi phong ấn liền một lòng đi tìm hồn phách Phượng Ẩn. Trước khi phi thăng, sư tôn nói với vãn bối hồn phách Phượng Ẩn ẩn giấu, tản mát trong cây ngô đồng ở Tam giới, trong đó có một cây ở trong Quy Khư Sơn, vừa đúng có một hồn của tiểu Phượng quân thất lạc trong đó. Kính xin công chúa niệm tình xưa cũ với sư tôn cho ta lấy lại hồn phách Phượng Ẩn, để ta có thể giao phó với Phượng tộc."

Khuôn mặt nghiêm nghị của thanh niên làm cho Cảnh Chiêu có chút hoảng hốt, nàng giương mắt nhìn vào trong Quy Khư Sơn, "Năm đó, núi Quy Khư có nhiều loại hoa tươi đẹp, không ngờ được cũng có ngày trống trải, vắng vẻ. Hai người các ngươi cũng coi như là tiểu bối Tiên tộc duy nhất mấy trăm năm nay ta gặp. Thế sự cùng ta đã không còn quan hệ, ta làm khó các ngươi có ý nghĩa gì." Nàng nhìn Cổ Tấn, "Cây ngô đồng là ba vạn năm trước khi nhị hoàng huynh Cảnh Giản của ta giáng thế, mẫu hậu đã mang từ Phượng tộc đến đây, là lễ vật sinh thần hoàng huynh ta, ta đồng ý cho ngươi lấy đi hồn phách Phượng Ẩn, nhưng ngươi không được đả thương căn cơ và thụ tâm của cây, ngươi có thể làm được không?"

Năm đó, Cảnh Giản chết ở vùng đất La Sát, là anh hùng của cả Tiên tộc. Cổ Tấn thường nghe thấy Phượng Nhiễm nói nên đối với nhị hoàng tử Tiên tộc ngày trước đặc biệt kính trọng. Nghe Cảnh Chiêu nói như vậy, lúc này liền gật đầu nói: "Công chúa yên tâm, ta chỉ lấy lại hồn phách Phượng Ẩn, tuyệt không làm tổn thương cây ngô đồng nửa phần."

"Tốt, ngươi là đệ tử Đông Hoa, tính cách ta tất nhiên tin." Cảnh Chiêu gật đầu, đứng qua qua một bên."Sau khi các ngươi lấy lại hồn phách Phượng Ẩn thì nhanh chóng rời đi, Quy Khư Sơn trăm năm nay không có người ngoài vào, ta cũng không tiện đãi khách."

Thấy Cảnh Chiêu lui qua một bên, Cổ Tấn tiến lên hai bước, lấy ra Hỏa Hoàng Ngọc đẩy vào không trung. Linh lực Hỏa Hoàng Ngọc chiếu xuống, hồn phách màu vàng nhạt từ trong cây ngô đồng chậm rãi bay lên. Nhưng bởi vì hồn phách nhận sự uẩn dưỡng của tâm cây ngô đồng đã lâu, lúc mấy sợi hồn phách bay lên đồng thời đem thụ tâm cùng nhau bay ra khỏi cây ngô đồng, thấy tình hình này Cảnh Chiêu nhướng mày.

Cổ Tấn phất tay, tiên lực thúc giục Hỏa Hoàng Ngọc bay về hướng linh hồn. Hồn phách Phượng Ẩn và Hỏa Hoàng Ngọc chạm nhau, phát ra tiếng kêu vui mừng, hưu.... một cái bay vào trong Hỏa Hoàng Ngọc. Thế nhưng tiên lực không có tản ra, ngược lại nâng thụ tâm chậm rãi bay về phía cây ngô đồng.

Cảnh Chiêu giãn chân mày ra, nhìn về phía Cổ Tấn, ánh mắt mang theo sự khen ngợi.

Cổ Tấn thu hồi Hỏa Hoàng Ngọc, quay người hướng Cảnh Chiêu chắp tay, "Đa tạ công chúa, đã giúp vãn bối thuận lợi tìm thấy một phách Phượng Ẩn trong đó."

"Lão Thượng quân Đông Hoa ở Tiên giới sáu vạn năm, năm đó đắc lực trợ giúp phụ hoàng ta bảo vệ Tiên tộc. Ngươi là đệ tử của ông ấy, thỉnh cầu nho nhỏ này, không đáng gì." Cảnh Chiêu phất phất tay, "Đã lấy được hồn phách Phượng Ẩn, các ngươi liền rời núi đi, có Hóa Giới Châu, phong ấn bên ngoài sơn môn không ngăn được các ngươi."

Cảnh Chiêu nói xong, không để ý đến hắn nữa, trực tiếp đi về hướng trúc phường trong biển hoa.

"Vâng, vãn bối cáo từ."

Cổ Tấn và A Âm chắp tay cáo lui, A Âm vừa vặn thoáng nhìn thấy sự cô đơn thoáng qua trên khuôn mặt lãnh đạm của Cảnh Chiêu, không khỏi có chút chua xót.

Từng là công chúa Tiên tộc phồn thịnh, lại một mình ở Quy Khư Sơn vắng vẻ ẩn cư trăm năm, chắc là rất cô quạnh.

Thấy A Âm có chút thất thần, Cổ Tấn nắm chặt tay nàng, niệm tiên quyết định đằng vân bay về hướng sơn môn.

Đúng vào lúc này, một ảo ảnh đột nhiên từ bên hông A Âm lao ra đánh về phía cây ngô đồng.

A Âm kêu lên một tiếng, Cổ Tấn thầm nói không tốt, vội vàng quay đầu lại, trông thấy A Cửu đang bắt lấy tâm cây ngô đồng.

"A Cửu! Dừng tay!" Cổ Tấn trầm giọng quát, nhưng đã không kịp. A Cửu không chút do dự đem tâm cây ngô đồng nuốt vào trong miệng, linh lực màu vàng trên người nó dao động, bộ lông đỏ rực càng chói mắt.

Thụ tâm bị nuốt, cây ngô đồng một bên mất đi nguồn linh lực, bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ héo nhanh chóng, liền hóa thành một cây khô không hề có sinh khí.

"Yêu nghiệt!" Cảnh Chiêu vốn đã đi vào trúc phường thì cảm giác được khí tức Yêu tộc, nàng lao ra trúc phường, vừa vặn trông thấy một màn A Cửu nuốt tâm cây ngô đồng. Thấy cây ngô đồng bị hủy, sắc mặt nàng đại biến, ống tay áo vung lên, tiên lực hóa thành kiếm khí mạnh mẽ bổ tới A Cửu.

Trăm năm trước, Cảnh Chiêu chính là Thượng quân đỉnh phong, một kiếm đánh xuống không chút lưu tình, A Cửu bị đuổi đánh chạy trối chết, chật vật trốn trên đỉnh núi.

"A Tấn, làm sao bây giờ!" A Âm cách đó không xa, nhanh chóng quay lại, lại bị kiếm khí bức ép ở mấy mét bên ngoài, không cách nào đến gần.

Thần tình Cổ Tấn lạnh trầm, nhìn tiểu Hồ ly bị đuổi giết, trên mặt hiện ra tức giận.

Lại là ba nhát kiếm chém xuống, một kiếm tiếp theo một kiếm, bóng kiếm chằng chịt bao phủ toàn bộ tiểu Hồ ly. Mắt thấy A Cửu sắp chết ở trong kiếm quang, một đạo tiên lực mãnh liệt xông vào, phá kiếm khí của Cảnh Chiêu, ngăn trước mặt A Cửu.

Thấy rõ người ngăn ở trước mặt tiểu Hồ ly, thần sắc Cảnh Chiêu càng lạnh, "Ta còn chưa kịp tìm ngươi tính sổ, ngươi ngược lại còn che chở cho Yêu Hồ này. Ngươi cầm Hóa Giới Châu của Đông Hoa, hẳn là đồ đệ của ông ấy không giả, nhưng ngươi thân là Tiên tộc, lại có thế cấu kết với Yêu tộc, ngươi để sơn môn ngươi và sư tôn ở chỗ nào! Rõ ràng là h@m muốn thụ tâm cây ngô đồng, nhưng luôn miệng nói là vì hồn phách Phượng Ẩn mà đến, hay cho một tiểu tử miệng đầy dối trá, Thượng quân Đông Hoa một đời anh minh, sao lại thu nhận loại đồ đệ như ngươi!"

A Âm ở một bên nghe thấy lời giận dữ mắng mỏ Cảnh Chiêu, sắc mặt lo lắng, liền muốn vì Cổ Tấn giải thích, Cổ Tấn phất tay với nàng, ý bảo nàng an tâm, chớ vội.

"Công chúa bớt giận, vãn bối thật sự là vì hồn phách Phượng Ẩn mà đến, cũng không có ý h@m muốn thụ tâm cây ngô đồng."

"Hừ." Cảnh Chiêu chỉ ngón tay về phía tiểu Hồ ly sau lưng hắn, "Yêu Hồ này đã chiếm đoạt thụ tâm, ngươi còn muốn ngụy biện?"

Cổ Tấn quay đầu lại, nhìn về phía A Cửu, tiểu Hồ ly và hắn bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt vẫn như cũ cương quyết bướng bỉnh.

"A Cửu, trả tâm cây ngô đồng lại cho công chúa."

Tiểu Hồ ly hừ một tiếng, không động đậy.

"Ngươi muốn tâm cây ngô đồng, ta có thể tìm cây ngô đồng khác cho ngươi, nhưng cây này không được."

Nguyên Thần Kiếm sau lưng Cổ Tấn khẽ nhúc nhích, phát ra tiếng kêu nhẹ. Hắn đưa tay về hướng A Cửu, "A Cửu, quân tử đứng ở thiên địa, có việc nên làm, có việc không nên làm. Cây sinh thần của nhị hoàng tử Cảnh Giản, ngươi không thể động đến."

Tiểu Hồ ly trầm mặc một lát, như cũ lắc đầu. Cổ Tấn chau mày, ánh mắt tràn đầy thất vọng.

"A Cửu! Đừng náo loạn, mau đưa thụ tâm trả lại cho công chúa." Thấy A Cửu hồ đồ ngu xuẩn, A Âm ở một bên cũng nhịn không được quát một tiếng.

"Không phải ta không trả, chỉ là tâm cây ngô đồng này đã hợp làm một với nội đan của ta. Muốn lấy ra thụ tâm, trừ phi chiếm nội đan của ta."

Giọng thiếu niên trong trẻo từ trong miệng Hỏa Hồ thốt ra, yêu lực xung quanh Hỏa Hồ di động, tiểu Hồ dần dần biến mất, bóng người mờ mờ từ trong yêu lực hóa thành.

Yêu lực rút lui, một thiếu niên tuấn mỹ đứng dưới cây ngô đồng héo rũ.

Màu mắt thiếu niên kia đỏ tươi, đôi mắt so với trăng tròn ở Yêu giới còn sáng hơn.

Hắn đang mặc chiến bào đỏ tươi, cổ xưa nhất của tộc Yêu Hồ, đi chân trần đứng ở đỉnh Quy Khư Sơn, lúc quay người, tư thế thiếu niên đã lấn át cảnh vật khắp núi.