Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 32: Bé con bị dạy hư rồi



"Xem phim thì có gì thú vị chứ." Chân Nguyên Bạch từ chối lập tức, tỏ vẻ tiền đặt cược này đúng là không thú vị gì cả, Thời Bất Phàm nói: "Vậy cậu muốn thế nào? Chạy không thắng tôi thì cho cậu một cái đánh nhé?"

Chân Nguyên Bạch rất không vui: "Cậu có thể đừng bao giờ cũng đánh người được không?"

Thời Bất Phàm nghe lời gật đầu: "Vậy thì, cậu chạy đến trước thì cho tôi hôn một cái, tôi chạy đến trước thì cho cậu hôn một cái."

"Tôi không hôn."

Thời Bất Phàm bị từ chối lần thứ hai, hơi mất kiên nhẫn, Chân Nguyên Bạch chạy nhanh mở miệng: "Cậu chạy đến trước thì phải làm mười đề thi, tôi chạy đến rước thì tôi làm mười đề thi."

Thời Bất Phàm nhíu mày: "Chúng ta kết hợp lại tí vậy, tôi chạy đến nơi trước cậu hôn tôi một cái, cậu chạy đến trước cậu làm mười đề."

"Cậu làm mười đề thi cơ."

"Được, tôi làm."

Dưới hoàn cảnh bình thường, Chân Nguyên Bạch tất nhiên không phải là đối thủ của hắn, Thời Bất Phàm vì được hôn mà có thể phá kỷ lục thế giới, Chân Nguyên Bạch vừa bước chân ra, hắn đã vèo một phát chạy đi, một phút sau, Thời Bất Phàm đứng ở cái cây cổ thụ đã nói trước vẫy tay với cậu: "Nhanh lên, Chân ốc sên!"

Chân ốc sên chạy được một nửa thở hồng hộc, chậm rì rì chạy đến, lập tức cậu bị hắn kéo lấy cánh tay ôm vào trong ngực, Thời Bất Phàm thân mật đem mặt đến trước mặt cậu, "Tiếp theo, mời bạn nhỏ thân ái thực hiện lời hứa đi nào."

Chân Nguyên Bạch đỏ mặt, rầu rĩ chỉ trích hắn: "Cậu có thể có chút hứng thú học tập không hả?"

"Cậu hôn tôi một cái, hôm nay tôi làm mười đề, thấy thế nào?"

Chân Nguyên Bạch dùng lại một chút, nói: "Lần thi tháng kế tiếp ít nhất phải tăng một trăm hạng."

"Được, cậu nói thế nào thì thế ấy đi."

Chân Nguyên Bạch mím mím môi, nâng cằm lên nhanh chóng hôn một cái lên mặt hắn: "Được rồi, chạy bộ buổi sáng xong rồi, về học bài thôi."

Thời Bất Phàm sờ mặt, không hài lòng lắm. Chân Nguyên Bạch lại quay đầu nghiêm mặt đi đến: "Thi cuối học kỳ này nếu cậu không vào được top 200 toàn khối, tôi sẽ không yêu đương với cậu nữa đâu."

Đây là quyết định của cậu sau một hồi nghĩ tới nghĩ lui, tình yêu giả dối này nên nhanh chóng kết thúc thì hơn, nếu không cứ theo đà này thì có thể sẽ náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết mất, không biết Chân Ưu Tú đã biết gì về họ chưa nữa, còn cả mẹ Thời... nhà bà có vẻ cũng không giống không biết gì cả.

Thời Bất Phàm đi theo cậu: "Thế nào gọi là không yêu đương với tôi nữa?"

Chân Nguyên Bạch xụ mặt nói: "Là chia tay với cậu đấy."

Thời Bất Phàm nghi hoặc: "Sao cậu cứ luôn nhắc đến chuyện chia tay vậy?"

"Bởi vì cậu không nghe lời."

"Cậu muốn nắm chặt tôi trong lòng bàn tay à?"

"Nói chung là, cậu đừng cảm thấy tôi đang nói đùa." Chân Nguyên Bạch nhỏ giọng hung dữ: "Cậu đã làm liên lụy đến tôi rất nhiều rồi, cậu cũng nên cho tôi bù lại chút mặt mũi, không thì cần cậu làm gì, tự làm mất mặt mình à?"

Bạn học nhỏ thật là sĩ diện. Thời Bất Phàm buồn cười, nói: "Được, tôi đảm bảo cuối kỳ sẽ nằm trong hạng 200 đổ lên, không phụ lòng mong chờ của thầy giáo Chân."

Chân Nguyên Bạch lúc này mới xoay mặt, dùng ánh mắt tán dương nhìn hắn một cái.

Thật ra không cần Chân Nguyên Bạch nói, Thời Bất Phàm cũng biết, bạn học nhỏ được mời đến nhà, có tiến bộ hay không là chuyện khác, nhưng chắc chắn không được thụt lùi, dù mẹ hắn đã cùng nói chuyện với ba mẹ Chân Nguyên Bạch rồi, nhưng từ lời nói của Chân Nguyên Bạch là biết, muốn cùng hẹn hò với Chân Nguyên Bạch công khai trước mặt phụ huynh, thành tích mà không tốt thì không được.

Lúc bọn họ trở về, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, mẹ Thời lập tức lấy đồ ăn cho bọn họ, Chân Nguyên Bạch còn biết chào hỏi và cảm ơn, chứ Thời Bất Phàm vừa ngồi lên bàn ăn đã nghịch điện thoại, rõ ràng chẳng để ba mẹ mình vào trong mắt.

Chân Nguyên Bạch hơi thấy ưu thương cầm cái muỗng ăn cháo, cảm giác không khí lại xấu hổ nữa rồi.

Trong bữa ăn, Thời Hiến ôn hòa hỏi cậu vài vấn đề về gia đình, ví dụ như mẹ làm ở đâu, bình thường làm việc có vất vả không, nghe nói có em trai đúng không, thành tích thế nào linh tinh, Chân Nguyên Bạch đều trả lời từng câu một, Thời Bất Phàm lại bỗng nhiên cười nhạo một tiếng: "Tôi cũng không biết đấy, hóa ra ông là người tra hộ khẩu cơ đấy, kiếm nhiều tiền như thế, bình thường tham ô không ít đâu nhỉ?"

Thời Hiến xanh mặt, Lăng Huyên duỗi tay ấn xuống, cười nói: "Con đang nói đùa với anh thôi, đừng tức giận."

Chân Nguyên Bạch trong không khí của một nhà ba người này, trong lòng cảm thấy rất bất an, vì phòng ngừa không khí càng xấu hổ thêm, tay cậu trượt xuống, nhẹ kéo góc áo Thời Bất Phàm, đối phương thu lại chút, gắp cho cậu một cái quẩy vàng óng.

Thời Hiến nhíu nhíu mày, đôi mắt Lăng Huyên sáng lên.

1

Ăn xong bữa sáng, Chân Nguyên Bạch tận chức tận trách lấy sách vở ra dạy thêm cho Thời Bất Phàm, hắn cũng coi như là có động lực, vùi đầu viết làm một đề của lớp 10, không còn nghĩ đến chuyện yêu đương nữa.

Giữa lúc ấy, mẹ Thời tự mang trái cây lên cho họ. Tuy Chân Nguyên Bạch rất chăm chú học tập, nhưng bên người có đồ ăn thì lại không khống chế nổi tay mình, luôn muốn lấy nhét vào miệng. Chờ đến lúc nhìn lại thì đĩa hoa quả đã thấy đáy rồi, Thời Bất Phàm nhìn cậu chằm chằm: "Thích ăn thế à, cũng chẳng phần tôi hai miếng."

Chân Nguyên Bạch rụt tay lại, Thời Bất Phàm đem miếng dưa hấu cuối cùng cho vào miệng, sai cậu: "Nói gì dễ nghe tí đi."

"Cái gì dễ nghe cơ?"

"Gọi chồng ơi, tôi đi xuống lấy thêm cho cậu."

Nhọc lòng cậu vừa khen Thời Bất Phàm biết tiến về phía trước, Chân Nguyên Bạch duỗi tay cầm đĩa không lên, dỗi hắn "Tôi tự có tay!"

Cậu đi xuống tầng, Lăng Huyên lập tức chủ động hỏi: "Muốn ăn nữa à? Gọt thêm ít nha."

"Vâng." Chân Nguyên Bạch bỏ thêm câu: " Cháu không cẩn thận ăn hết sạch, Thời Bất Phàm không được ăn."

Lăng Huyên cười: "Không sao, dì đi lấy tiếp, lấy thêm cả nho và việt quất nha?"

Chân Nguyên Bạch gật đầu, đi theo bà vào bên trong, định chờ bà lấy nho xong thì cầm lên luôn, Lăng Huyên lấy trái cây ra rửa sạch, nhẹ giọng nói: "Quan hệ của Phàm Phàm và chúng ta không tốt lắm, có phải dọa đến cháu rồi không?"

Chân Nguyên Bạch lập tức lắc đầu, "Không đâu ạ."

Thật ra cậu định tuần sau không đến nữa, bầu không khí nhà họ Thời đúng là kỳ quái, cậu cảm thấy bản thân không hợp ở đây.

Lăng Huyên cười nói: "Vậy tuần sau cháu tới nữa không?"

Chân Nguyên Bạch sững sờ mất hai giây, nói: "Cháu đã đồng ý rồi... Đương nhiên sẽ đến."

Cậu nói xong liền cúi đầu thấp xuống, hơi do dự, có phải mẹ THời nhìn ra suy nghĩ của cậu đúng không? Bà ấy biết đọc suy nghĩ à?

"Dì nhìn ra được, Phàm Phàm rất thích cháu, ai nói nó cũng vẫn luôn không chịu nghe."

Vành tai Chân Nguyên Bạch đỏ lên, "Không, cậu ấy, coi cháu là ân nhân..."

"Các cháu không phải là bạn thân à?" Lăng Huyên hơi mỉm cười, đưa đĩa trái cây qua, nói: "Dì có thể nhờ cháu một việc không?"

"Dì nói đi."

"Có thể nói mấy lời hay về dì và chú trước mặt Phàm Phàm được không? Đừng cố ý quá, cứ tùy lúc lơ đãng nói là được."

Chân Nguyên Bạch nghi hoặc nhìn bà một cái, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Cậu nghe lời như thế, Lăng Huyên đang tươi cười lại không nhịn được: "Cháu không tò mò là vì sao à?"

Đôi đảo mắt, ánh sáng trong mắt thể hiện rõ cậu tò mò đến mức nào: "Dì sẽ nói cho cháu biết ư?"

"Cũng không phải là không thể nói." Lăng Huyên thở dài: "Chỉ là mong cháu đừng nói cho Phàm Phàm, trước khi nó mất trí nhớ so với bây giờ càng..."

Bà đột nhiên im lặng, Chân Nguyên Bạch xoay người lại, nhìn thấy Thời Bất Phàm đi từ cầu thang xuống, nhướng mày: "Rửa trái cây thôi mà sao lâu thế, tôi có bài không biết làm, đến đây đi."

Chân Nguyên Bạch đi về phía hắn, Thời Bất Phàm đưa tay nặn trái cây trong đĩa, mắt đối mắt với Lăng Huyên một lát, nói: "Nói chuyện với ân nhân của tôi thì phải thu phí đấy có biết không?"

Lăng Huyên ôn hòa cười: "Được, thu đi."

Thời Bất Phàm quay đầu lại, cùng Chân Nguyên Bạch đi lên tầng, thò mũi qua ngửi ngửi trên người cậu, híp mắt nói: "Nước hoa trên người bà ấy đều dính hết lên người cậu rồi."

Chân Nguyên Bạch không để ý đến hắn, còn chút nữa thôi là lòng hiếu kỳ của cậu được thỏa mãn rồi. Kết quả giờ cũng chưa nghe được, Thời Bất Phàm đúng là quỷ đáng ghét. Nhưng Thời Bất Phàm không cảm thấy cậu đáng ghét, lên đến tầng liền hôn cậu một cái, hỏi: "Bà ấy nói gì với cậu?"

"Nói cậu là đứa ngu ngốc, bảo tôi nhất định phải kiên nhẫn với cậu, đừng có nhịn không được đánh hỏng đầu cậu."

"Hừ." Thời Bất Phàm quái gở: "Bé con đúng là bị chiều hư rồi, còn vọng tưởng đánh hỏng đầu bạn trai cơ đấy."

Chân Nguyên Bạch bị hai từ "Bé con" kí/ch thích đến mức mí mắt nhảy lên, không để ý đến hắn nữa.

Thời Bất Phàm cong môi lộ ra sự sung sướng tươi cười, hắn ngồi bên cạnh Chân Nguyên Bạch xoay bút, nói: "Cậu có biết sinh nhật của bạn trai không?"

"Không muốn biết."

"Không biết thì tôi sẽ hôn cậu, hôn đến khóc luôn."

Hăn vừa nghiêng người, Chân Nguyên Bạch lập tức lùi về sau, cậu đẩy Thời Bất Phàm về chỗ, nói: "Cậu không nói làm sao tôi biết được."

"Trong mấy ngày nay thôi." Thời Bất Phàm nói: "12 tháng 12, suýt nữa tôi cũng quên."

"Không phải cậu mất trí nhớ sao? Vẫn nhớ sinh nhật mình à?"

"Trên chứng minh thư có mà." Thời Bất Phàm nói, tiện đứa chứng minh thư của mình ra luôn, nói: "Ảnh chứng minh thư của tôi đẹp trai không?"

1

Chân Nguyên Bạch nhìn thoáng qua, ảnh chứng minh thư này chắc là chụp từ hồi năm 14 tuổi, Thời Bất Phàm rất non nớt, tóc cũng rất nề nếp, nhìn như một đứa trẻ ngoan vậy.

Chân Nguyên Bạch nhìn bức ảnh trên chứng minh thư của hắn mấy lần, "Lớn hỏng mất rồi."

Câu nói đi kèm theo hành động, vừa nói xong liền kéo ghế dịch ra xa, nhưng Thời Bất Phàm cũng không so đo với cậu, không thì lại khóc lóc một lúc mất.

Thời Bất Phàm kệ khoảng cách xa của hai người, hỏi: "Còn của cậu đâu? Đưa chứng minh thư tôi xem nào."

"Không cho cậu xem."

"Không cho tôi xem thì tôi sẽ sang chỗ cậu."

Hai người cứ ngồi cùng nhau là hắn lại muốn động tay động chân, Chân Nguyên Bạch không hề tình nguyện lấy chứng minh thư của mình ra đẩy về phía hắn, Thời Bất Phàm cầm lấy đặt cạnh của mình, cảm thấy đúng là rất xứng đôi mà, sau đó hắn liền thấy sinh nhật của Chân Nguyên Bạch: "Ngày 1 tháng 10*... được rồi, cả nước đều tổ chức sinh nhật cho cậu."

1

*Ngày quốc khánh của Trung Quốc.

"Tôi lớn hơn cậu,"

Ánh mắt Thời Bất Phàm dừng lại ở năm sinh của cậu, Chân Nguyên Bạch kìm lại khóe miệng muốn đắc ý cười: "Hai tháng, cậu phải gọi tôi là anh."

Thời Bất Phàm cười nhẹ, hắn gật gật đầu, nghiêm trang nói: "Vậy cũng hợp lý, ừ... anh ơi?"

2

Chân Nguyên Bạch hít sâu một hơi, cảm thấy cả thế giới như đang nở hoa, khắp nơi đều tràn ngập hương vị hạnh phúc, cậu rụt rè cong cong đôi mắt. Thời Bất Phàm nói: "Giờ cũng nên giảng bài cho tôi rồi chứ? Lại gần chút, nghe không rõ."

Chân Nguyên Bạch được tôn trọng kéo ghế trở lại chỗ, tóc xoăn trên trán rung rung, cậu ra vẻ uy nghiêm như anh cả: "Được, cậu bảo câu nào nào..."

Trước mắt cậu là khuôn mặt tuấn tú của Thời Bất Phàm trong chớp mắt đã tiến đến.

Một tay Thời Bất Phàm giữ lưng ghế của cậu, một tay đỡ dưới ghế dựa, hai hay cùng dùng sức, kéo Chân Nguyên Bạch đang ngồi trên ghế đến đối mặt với mình, chiếc ghế bị di chuyển vang ra tiếng động nho nhỏ, Chân Nguyên Bạch bị hắn vây chặt trong ghế.

Trong phòng yên tĩnh.

Bên ngoài giọng của mẹ Thời vang lên: "Anh con đang ở trong phòng này làm bài tập với Phàm Phàm, đáng ra con nên gọi điện cho dì tiếng, dì gọi tài xế đến đón con."

Chân Ưu Tú lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, cháu đã đến rồi, dì có thể cho tài xế đưa cháu về sau, cảm ơn."