Tháng Ngày Cùng Giáo Thảo Mất Trí Nhớ Giả Vờ Yêu Đương

Chương 50: Trả lại mặt mũi thối lại cho cậu đấy



Tuy Chân Nguyên Bạch muốn trả thù, nhưng cậu cũng không quá kiêu ngạo. Cậu nói rất chân thành, thật sự cảm thấy được Thời Bất Phàm thích là chuyện khá tốt, hơn nữa tính tình cáu kỉnh của cậu cũng đến nhanh đi cũng nhanh, vừa vào lớp thì lại là một bé con ngoan ngoãn, vẫn tận chức tận trách làm thầy giáo nhỏ của hắn như cũ, mà một xu cũng không lấy.

Trong trường đã bắt đầu bước vào giai đoạn nước rút của cuối kỳ, mỗi ngày đều có rất nhiều bài tập. Bên người Chân Nguyên Bạch lại thường xuyên có không ít người vây quanh, đều là đến để hỏi bài cậu, Thời Bất Phàm nhìn thấy, vừa cảm thấy đám người này thật phiền phức vừa cảm thấy bạn nhỏ lợi hại quá đi.

Nhưng đến lúc nhìn vào bài thi của mình lại bỗng cảm thấy khoảng cách của mình và bạn học nhỏ đúng là xa quá xa.

Đối với nhiều người mà nói, tuần thi cứ như một ác mộng, cho dù biết là bắt buộc phải trải qua nhưng vẫn muốn kêu r.ên một trận rồi cắn răng chịu đựng. Nhưng đối với Chân Nguyên Bạch, những buổi học bình thường như bữa cơm hàng ngày, không ăn thì đói, còn kỳ thi thì như bữa tiệc cao lương mỹ vị, tràn ngập sự hạnh phúc.

Cậu hào hào hứng hứng đợi đề thi cứ như đang đợi một cái chân giò lớn, hai mắt tỏa sáng.

Chưa đã thèm mà buông bút xuống, Chân Nguyên Bạch sẽ nghiêm túc mà kiểm tra lại câu trả lời một lần, trông không hề sốt ruột tí nào. Từ trước đến nay cậu không bao giờ nôn nóng nộp bài thi cả, cậu sẽ lợi dụng triệt để hết tất cả thời gian làm bài, sau đó thong dong đi ra khỏi phòng học.

Mới vừa ra khỏi phòng, eo đã bị người ta ôm lấy, hơi thở ấm áp phả vào bên tai cậu: "Cậu thi thế nào?"

Chân Nguyên Bạch ra dấu OK với hắn, đôi mắt hơi cong cong lên: "Cậu thì sao?"

"Chắc là cũng được." Thời Bất Phàm cong môi nói: "Nghỉ đông cậu định đi đâu chơi?"

"Ba tôi nói chờ có điểm thi thì sẽ đưa chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng chơi mấy ngày."

"Khu nghỉ dưỡng nào vậy?"

"Trên 9 vạn dặm."

Thời Bất Phàm bật cười, "Trên 9 vạn dặm" là tên một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, ở tỉnh bên, ngồi máy bay cũng tầm 1, 2 tiếng, hắn nói: "Tôi đi cùng cậu."

"Nhà chúng tôi đi nghỉ dưỡng, cậu đi theo làm gì?"

"Khu nghỉ dưỡng đó có rất nhiều loại phòng đặc biệt, có biệt thự và biệt viện, nhà cậu định ở chỗ nào?"

Chân Nguyên Bạch vui vẻ nói: "Đợt trước bố tôi mới tăng chức tăng lương, định sẽ đặt một biệt viện, đến lúc đấy mà có tuyết rơi thì nhất định sẽ rất đẹp."

"Tôi cũng muốn đi." Thời Bất Phàm lại mặt dày đưa ra yêu cầu: "Nhà cậu thuê hẳn cả một biệt viện tốn lắm đấy, nếu tôi đi cùng thì còn có thể chia tiền phòng với nhà cậu, căn biệt viện kia một ngày cũng 4 - 5 nghìn* đấy."

*4000 - 5000 tệ xấp xỉ 13,5tr - 17tr VND

Chân Nguyên Bạch hơi trợn tròn mắt: "Đắt thế cơ à?"

"Tất nhiên là đắt rồi." Thời Bất Phàm nói: "Nhà cậu định ở mấy ngày?"

Chân Nguyên Bạch nói chuyện cũng yếu ớt đi nhiều: "Ba, năm ngày gì đó... Ba tôi bảo sẽ cho chúng tôi một tháng lương để chơi."

"Ba cậu vất vả thật đấy."

Chân Nguyên Bạch nhẹ gật đầu, cậu không nấu cơm, không biết củi gạo mắm muối giá cả thế nào, không đi làm, cũng không biết một tháng ba cậu kiếm được bao nhiêu tiền, chỉ biết ông ấy làm việc trong công ty game, trước kia thường xuyên phải thức đêm viết lập trình, làm lâu năm được thăng chức, mới bắt đầu về nhà đúng giờ hơn.

"Nhưng nếu cậu đi thì Ưu Tú có thể sẽ không vui lắm đâu." Đi đến cổng trường, Chân Nguyên Bạch lại nói lời từ chối với hắn lần nữa: "Tốt hơn hết thì cậu không nên đi cùng đâu."

Cậu cũng không muốn Thời Bất Phàm sẽ đi cùng, hai người bọn họ đã thế này rồi, Thời Bất Phàm mà đi cùng thì là có ý gì chứ, cũng có phải là người một nhà đâu.

Dù da mặt Thời Bất Phàm dày đến đâu mà Chân Nguyên Bạch đã nói hắn sẽ ảnh hưởng đến cảm giác trải qua kỳ nghỉ của gia đình cậu thì cũng không nói được thêm gì nữa, đành nói: "Thôi vậy."

Vẻ mặt hắn không có gì lạ thường, nhưng cảm xúc trong ánh mắt lại rất rõ ràng. Chân Nguyên Bạch cũng biết mình trực tiếp từ chối như thế sẽ làm tổn thương người ta, vừa cảm thấy áy náy vừa cảm thấy thế này rất khiến người khác để ý, liền đưa tay ra kéo kéo hắn, nói: "Không thì đợi tôi quay về, sau đó hai chúng ta cùng đi chơi đi."

Thời Bất Phàm cười ngay lập tức: "Được."

Kết quả thi cuối kỳ được công bố, Chân Nguyên Bạch vẫn như cũ xếp đầu bảng, những người phía sau như thúc ngựa cũng không đuổi kịp cậu. Chân Bình Tân rất hài lòng, kỳ nghỉ đông liền đưa cả nhà đi đến khu nghỉ dưỡng coi như phần thưởng.

Không phải tự nhiên mà Chân BÌnh Tân lại thích cái miệng cứng nhắc của Chân Ưu Tú, sở thích của Chân Ưu Tú lại khá giống Chân Bình Tân, ví dụ như chơi trò chơi, chụp ảnh. Mỗi lần ra ngoài là cậu nhóc lại chủ động cầm theo cái máy ảnh quý giá của Chân Bình Tân, trước đây Chân Bình Tân đều phải đi lấy trước bởi cậu nhóc không cầm được, giờ cậu nhóc đã lớn rồi cầm máy ảnh cũng không tốn sức chút nào, bước như bay đi theo anh trai và mẹ, cả đường chụp ảnh không ngừng.

Chân Nguyên Bạch thì hoàn toàn khác, tính cách cậu lại có phần khó chiều hơn Chân Ưu Tú nhiều, hè thì sợ nóng đông thì sợ lạnh, lại còn lười. Không thích chơi game, cũng không thích chụp ảnh, hoa hoa cỏ cỏ trên đường đi còn không đủ sức hấp dẫn cậu lôi điện thoại ra chứ đừng nói là cầm cả cái máy ảnh lớn thế. hơn nữa giờ trời lạnh thế này, tay cậu không rụt trong tay áo thì cũng nhét trong túi áo, cái điện thoại lạnh lẽo kia phải để xa ngón tay cậu thì cậu mới thấy thoải mái.

Năm nay tuyết rơi muộn hơn mọi năm, tiết trời se lạnh nhưng tuyết mãi không rơi. Ở trong tiểu viện chi phí đắt đỏ ngủ cảm giác cũng khác hoàn toàn, Chân Nguyên Bạch nằm lúc lâu mà vẫn chưa vào giác nổi, nhìn đồ vật được sắp xếp theo hướng cổ, cậu bỗng thấy hưng phấn, bật dậy mắc quần áo vào lấy một tờ giấy Tuyên Thành* ra, viết bốn chữ khá đẹp đẽ lên: Như diều gặp gió.

*Giấy Tuyên Thành: là một loại giấy có nguồn gốc ở Trung Quốc cổ đại, được sử dụng để viết và vẽ. Giấy Tuyên nổi tiếng mềm mại và kết cấu mịn màng, phù hợp để truyền tải biểu cảm nghệ thuật cho cả thư pháp và hội họa Trung Hoa. Tại Trung Quốc người ta coi giấy Tuyên là vua của các loại giấy và là loại giấy bền nghìn năm.

Chân Ưu Tú đang đi dạo khắp nơi với cái máy ảnh, vừa đúng lúc chụp được cảnh này.

Chân Nguyên Bạch rất thích bức thư pháp này của mình, chụp lại rồi đăng lên mạng kèm dòng cap: Lâu rồi không viết thư pháp.

Chân Nguyên Bạch không dám nói là bản thân tinh thông cầm kỳ thi họa, nhưng về thư pháp thì cậu lại rất có thiên phú. Bức thư pháp của ông nội cậu từng bán với giá trên trời, còn có vài xưởng rượu đặc biệt đến tìm ông nội khắc chữ, một chữ đáng ngàn vàng, đến giờ chữ của ông vẫn còn khắc trên bình rượu nhà người ta kìa, mỗi năm đều bán được cả trăm triệu. Từ nhỏ cậu đã mưa dầm thấm lâu, chữ viết ra vẫn có khuyết điểm, nhưng ít nhất thì trong đám bạn cùng tuổi cũng hiếm người hơn cậu.

Rất nhanh sau đó đã nhận được lời khen ngợi của các bạn cùng lớp.

"Học bá đúng là học bá, đi chơi mà vẫn còn nhớ thương đến việc viết chữ!"

"Các cậu thì biết cái gì, đây là thú vui phong nhã! Phòng ở khu Phù Dung Cư đắt đỏ, không lưu lại cái gì thì không thấy lãng phí à?"

"Chữ lớp trưởng viết thật đẹp quá đi!!!"

"Tôi cũng muốn ở khu Phù Dung Cư một đêm!!! Nhưng ba mẹ tôi bận rồi!!!"

"Lớp trưởng đi chơi vui vẻ nhe!"

...

Chân Nguyên Bạch nghiêm túc trả lời từng bình luận một, cho đến khi Thời Phiền Phức bình luận một câu: "Tôi đang ở Lam Thanh Uyển nè."

Phòng trong khu nghỉ dưỡng này có rất nhiều loại phòng ở đặc biệt cho khách ở, có biệt viện phong nhã cổ, cũng có biệt thự kiến trúc rất hiện đại, còn có mấy lâu đài cổ thời Trung cổ cho khách, kiến trúc đan xen rất thú vị, khoảng cách các khu không xa cũng không gần, không ảnh hưởng gì đến nhau nhưng cũng không quá hẻo lánh.

Cái Lam Thanh Uyển mà Thời Bất Phàm nói có vẻ cách Phù Dung cư không xa lắm, cũng là loại tiểu viện hoài cổ, Chân Nguyên Bạch sửng sốt vài giây mới định trả lời, lại phát hiện ra Thời Bất Phàm đã xóa bình luận rồi, cậu không thể không chuyển sang giao diện trò chuyện, tìm Thời Phiền Phức hỏi: "Sao cậu lại đến đây thế?"

"Đến tìm cậu đó."

Trong lòng Chân Nguyên Bạch lộp bộp kêu, tức khắc cảm thấy không ổn, cậu lập tức trả lời: "Không được đến đây tìm tôi!"

"Cậu dám ra lệnh cho tôi à?"

"Ra lệnh cho cậu thì sao? Cậu mà dám đến đây thì tôi sẽ không thích cậu nữa đâu."

Sức mạnh của câu này lúc nào cũng tốt, Thời Bất Phàm mãi lâu sau vẫn chưa thấy trả lời lại.

Chân Nguyên Bạch vừa thả lỏng tâm tình, lại thấy Thời Bất Phàm uy hiếp lại cậu: "Tôi đang ở ngoài cửa tiểu viện của nhà cậu, cậu mà không ra là tôi sẽ vào tìm cậu, hôn cậu trước mặt ba cậu."

Chân Nguyên Bạch không thể chống cự, nhìn sắc trời bên ngoài, không thể không đứng dậy với khuôn mặt đau khổ, lén lút đi ra ngoài.

Khuôn mặt ủ ê của cậu sau khi nhìn thấy Thời Bất Phàm lập tức trở thành biểu cảm tức giận, hùng hổ bước đến, chất vấn: "Đã nói là cậu không được đến rồi mà, rốt cuộc thì cậu..."

"Tôi định ra nước ngoài."

Chân Nguyên Bạch bỗng im bặt, cậu sững sờ vài giây, nhìn Thời Bất Phàm nhẹ nhàng nói: "Sau này sẽ không quấy rầy cậu nữa."

Chân Nguyên Bạch ngơ ngác trong chốc lát, lông mi dài hơi rung rung, hơi không rõ hôm nay là hôm nào.

"Nếu cậu thật sự không có chút tình cảm nào với tôi, thì mối quan hệ giữa chúng ta nên dừng lại ở đây thôi."

Có lẽ bởi thời tiết quá lạnh, đầu lưỡi Chân Nguyên Bạch như đông cứng lại, cậu không nghĩ đến Thời Bất Phàm lại bất ngờ đến đây để nói những lời này với cậu, cậu vốn tưởng hắn đến đây để đòi ôm đòi hôn một cái... Sao mà lại thành đến để đề nghị chia tay rồi?

Đây vốn là một chuyện tốt, nhưng tim Chân Nguyên Bạch lại như bị thứ gì đập vào, một vết nứt nhỏ lập tức hiện ra, không đau nhưng quá bất ngờ, làm thế nào cũng không ngó lơ được.

Hai mắt Thời Bất Phàm ánh lên ánh sáng mà cậu không thể nhìn thấy, hắn cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Sao cậu không nói gì? Không phải cậu nói muốn chia tay với tôi à?"

Chân Nguyên Bạch hơi không biết phải làm thế nào, đôi mắt xinh đẹp của cậu nháy mắt tràn đầy mờ mịt.

Thời Bất Phàm làm như không thấy, nói: "Cơ hội hiếm thấy đấy, cậu chỉ cần gật đầu một chút, thì từ nay về sau, tôi sẽ coi như chúng ta không quen biết nhau, mọi chuyện giữa chúng ta coi như chưa từng xảy ra."

Môi Chân Nguyên Bạch hạ xuống hai bên, nhưng cậu vẫn không nói gì.

Một chút lạnh lẽo bỗng rơi xuống mặt cậu, Chân Nguyên Bạch bị lạnh đến giật mình, cậu cúi đầu theo bản năng, trong mắt dần dâng lên sương mù, muốn nói cậu đi thì cứ đi đi, muốn nói thế này đúng là tốt, nhưng yết hầu cậu cứ như bị cái gì chặn lại, không nói nổi bất cứ thứ gì, chỉ có đôi mắt không ngừng nóng lên, hơi nước dày đặc bốc lên.

Khóe miệng Thời Bất Phàm bỗng cong cong lên, hắn hỏi: "Biết hôm nay tôi đến tìm cậu để làm gì không?"

Chân Nguyên Bạch vẫn tiếp tục yên lặng cúi đầu, bên eo lại bất ngờ bị ôm lấy, môi Thời Bất Phàm tiến gần đến bên tai cậu, gương mặt dán bên gương mặt lạnh lẽo của cậu, nói: "Tuyết rơi rồi."

Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu lên trong lồng ngực hắn, quả thật nhìn thấy những bông tuyết trắng tinh từ không trung đang rơi xuống, còn đọng lại trên tóc cậu, chạm nên chóp mũi cậu, lúc này cậu mới ý thức được cái lạnh lẽo vừa nãy là tuyết.

"Ừ." Cậu lên tiếng, như thể cậu không còn gì khác để nói, môi Thời Bất Phàm chạm vào lỗ tai cậu, lại cười nói: "Tôi đến để ngắm tuyết với cậu đấy."

Là trận tuyết đầu tiên cũng là trận tuyết cuối cùng đấy hả? Chân Nguyên Bạch vừa mới nghĩ xong, bỗng lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm, "Cậu, cậu lừa tôi!"

"Ai lừa cậu chứ." Thời Bất Phàm nói: "Vừa nãy mà cậu gật đầu xem, tôi nhất định sẽ quay đầu đi ngay lập tức."

"Vậy sao cậu không đi?"

"Không phải vừa nãy cậu không gật đầu à?" Thời Bất Phàm cười xấu xa nói: "Tôi còn tưởng cậu là bé con vô lương tâm, mà hóa ra cậu chỉ đang miệng một đằng lòng một nẻo thôi."

"Cậu..." Chân Nguyên Bạch xụ mặt: "Nói vớ va vớ vẩn."

"Rõ ràng là cậu..."

"Tôi sẽ không thích người thích bắt nạt tôi thế đâu!" Chân Nguyên Bạch cắt ngang lời hắn, có lẽ lại ý thức được bản thân thế mà lại thật sự hơi thích hắn, nên cảm thấy vừa tức vừa tủi thân, nói: "Cậu dựa vào đâu mà cảm thấy tôi thích cậu chứ, tôi chỉ ước chặt đứt hết tất cả quan hệ với cậu thôi, dù cậu có ra nước ngoài, ra khỏi trái đất, ra khỏi vũ trụ, hồn có rời thân, thì cũng liên quan gì đến tôi chứ?"

Thời Bất Phàm nói: "Tôi chưa từng bắt nạt cậu mà."

"Cậu nói thích tôi thì là thích tôi, không bắt nạt tôi thì là không bắt nạt tôi, cậu là trời là đất, cậu là Như Lai Phật Tổ, là Ngọc Hoàng Đại Đế, làm gì có chỗ cho tôi chen mồm?!"

"..." Thời Bất Phàm nghẹn lời, Chân Nguyên Bạch sụt sùi, khóe mắt đỏ lên, vô cùng tủi thân: "Cậu cho rằng tôi là đồ ngu à? Trước kia cậu ghét tôi thế, sao mà mất trí nhớ lại thích tôi chứ? Đấy là còn chưa tính cậu mất trí nhớ là do tôi hại nữa, lúc mất trí nhớ tôi lừa cậu hết lần này đến lần khác, dựa vào đâu mà cậu lại thích tôi cơ chứ?"

"Dựa vào việc cậu đẹp, dựa vào việc thành tích của cậu tốt."

"..." Chân Nguyên Bạch nói: "Người suốt ngày gây chuyện thị phi, không học vấn không nghề nghiệp, coi nắm tay là chân lý như cậu sẽ bởi thành tích của tôi tốt mà thích tôi à? Cậu thấy chuyện cậu nói có tí logic nào không hả?"

Người gây chuyện thị phi, không học vấn không nghề nghiệp nghẹn lời, "Gà trống không thể đẻ trứng mới có thể thành đôi với gà mái, ba tôi không thể sinh tôi mới thành một đôi với mẹ tôi, dựa vào đâu mà cậu lại nói là học dốt thì không được phép thích người học giỏi chứ?"

"Là vì thành tích của cậu kém sao? Đấy là do cậu không chú tâm học hành gì cả! Hai chúng ta vốn không phải người cùng đi trên một con đường, cậu coi học tập như rẻ rách, tôi thì coi học tập như bảo bối, chẳng lẽ ba cậu..."

"Hai người bọn họ đều coi tôi như rẻ rách."

Bông tuyết rào rào rơi xuống, Thời Bất Phàm nhìn cậu, lúc sau mới nói: "Cậu nói rất đúng, ví dụ của tôi không đúng, chúng ta cũng không cùng đi trên một con đường."

Bầu không khí yên lặng lại, Chân Nguyên Bạch bỗng cười, cậu cúi đầu, dùng sức xoa xoa đôi mắt, nói: "Tôi về đi ngủ."

2

"Tại sao thích cậu lại phải có lý do chứ?" Cậu đi được vài bước thì Thời Bất Phàm bỗng mở miệng, giọng điệu hắn rất nhẹ, nhưng lại trộn lẫn sự lạnh lẽo của tuyết: "Ban đêm tôi đến tìm cậu, nói với cậu là tôi thích cậu, nói muốn ôm cậu, muốn hôn cậu, những điều này không đủ để chứng minh sao?"

Chân Nguyên Bạch không nhúc nhích.

"Tôi có thể đi ngay lập tức, ra nước ngoài, ra khỏi trái đất, ra khỏi vũ trụ, hồn lìa khỏi xác... Thế nào cũng được, nhưng tôi biết nếu hôm nay bản thân không cứng rắn một lần, thì ngày mai sẽ hối hận." Giọng điệu hắn bình tĩnh cứ như không phải thốt ra từ miệng hắn, "Cậu thì sao?"

Chân Nguyên Bạch không biết bản thân hôm nay cứng rắn một lần thì sau này có hối hận không, cậu chỉ biết bản thân không thể tiến thêm về phía trước. Gió thổi qua những cây hoa bên cạnh, trên cây đã không còn bông hoa nào chỉ còn lại cành, phát ra âm thanh sột soạt, Thời Bất Phàm cười nhẹ nói: "Cậu nhìn mà xem, cậu không nỡ rời bỏ tôi."

Chân Nguyên Bạch phẫn nộ quay lại trừng mắt nhìn hắn. Thời Bất Phàm bước hai bước tiến đến ôm cậu vào lòng mình, nói: "Cậu thấy bất mãn cái gì cơ chứ? Cậu chỉ cần đứng yên tại chỗ không lùi về sau, là tôi sẽ đến bên cậu rồi, vậy mà cậu vẫn thấy mất mặt, thế chẳng nhẽ tôi không có mặt mũi luôn à?"

Chân Nguyên Bạch suy nghĩ chút thấy cũng có lý, rầu rĩ nói: "Tôi không thích lợi dụng người khác."

Thời Bất Phàm nhướng mày, chân bỗng bị giẫm một cái, Chân Nguyên Bạch đẩy hắn ra: "Cậu lùi một bước, tôi tiến một bước, trả lại mặt mũi thối lại cho cậu đấy."

Mất bao nhiêu là công sức cuối cùng cũng nghe thấy một lời có tính người, trong lòng Thời Bất Phàm cảm thấy vô cùng cảm động, Chân Nguyên Bạch lại bỗng giương mắt, cắn một cái lên cằm hắn, tính toán chi li nói: "Giờ thì tôi có thể bất mãn rồi đúng không?"