Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 94: 94: Chương 56




"Ý ngài là sao?" Lưu An không rõ ràng ý tứ Thường Thanh Tùng lắm.
Tròng mắt Thường Thanh Tùng đảo loạn, tìm cớ∶ "Tôi thấy đồng chí Liễu này còn trẻ tuổi quá, sao có thể trở thành người dẫn đầu được? Có phải có nhầm lẫn gì không?"
Thường Thanh Tùng ngồi trong văn phòng suy nghĩ mãi về chuyện này.

Nắm được kỹ thuật hầm biogas là điều kiện quan trọng để ông ta được khôi phục chức vị, nếu chỉ vì sợ Liễu Tố Tố phơi bày quá khứ mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy, ông ta làm sao quay lại Thượng Hải, làm sao thăng chức đây?
Thường Thanh Tùng cảm thấy mình nhất định không thể từ bỏ.

Nghĩ nghĩ, đột nhiên ông ta nhớ tới trước đó Lưu An nói, trong tiểu đội từ quân khu Tây Nam có một nữ đồng chí, lúc gặp mặt Lưu An giới thiệu Chung Nghệ, rõ ràng không hề nói cô gái ấy là người dẫn đầu, như vậy người dẫn đầu cũng chỉ có thể là Liễu Tố Tố.

Nhưng Liễu Tố Tố còn rất trẻ, còn đến từ nông thôn, dựa vào cái gì mà được làm chỉ huy? Chẳng lẽ là nhờ người chồng quân nhân kia? Nhưng người nọ không phải chỉ là lính tốt thôi sao, sao có thể sẽ có loại bản lĩnh này?...!Nói chung mặc kệ chồng Liễu Tố Tố có bản lĩnh hay không, một khi phát hiện Liễu Tố Tố đi cửa sau, mình có thể tố cáo nó, đuổi nó đi, vậy là kế hoạch của mình vẫn có thể thuận lợi tiến hành rồi.
Tuy nhiên điều khiến Thường Thanh Tùng thất vọng chính là giây tiếp theo, Lưu An liền nói∶ "Đương nhiên là bởi vì đây là biện pháp đồng chí Liễu nghĩ ra rồi."
"Cô ấy nghĩ ra?"
"Đúng vậy, chủ nhiệm Thường không biết đâu, đồng chí Liễu là sinh viên chính thức của đại học chuyên khoa đấy! Mấy thứ này đều là cô ấy làm ra, lợi hại lắm!" Lưu An vừa dứt lời liền thấy Thường Thanh Tùng há hốc miệng, nói không ra lời.
Lúc Lưu An biết tin này cũng khiếp sợ như vậy, cho nên không hề cảm thấy biểu tình của Thường Thanh Tùng có gì không thích hợp.
"Không chỉ vậy đâu, cô ấy còn làm việc trong Bộ quân vụ ở quân khu bên đó nữa đó, đúng rồi, ngài thấy đồng phục trên người đồng chí Liễu Tố Tố không? Đó là vì cô ấy vào biên chế rồi!"
Một câu lại một câu, giống như từng tảng đá khổng lồ ép tới làm Thường Thanh Tùng như sắp không thở nổi, nhìn chằm chằm vào Lưu An, sợ hắn đang nói dối.
Phải biết rằng, trước khi Thường Thanh Tùng sung quân đến đây, nhân sinh đặc biệt đắc ý, cha vợ có bản lĩnh, nói không chừng một lúc nào đó có thể kéo ông ta lên, vợ mới cưới xinh đẹp lại trẻ tuổi, con trai con gái đều có đủ.

Điều duy nhất khiến ông ta phiền não chính là cả hai đứa con đều không biết tranh đua: cấp 3 không đỗ nổi, đương nhiên, nếu không phải cấp 2 chỉ cần nộp tiền là được lên lớp, phỏng chừng trình độ của hai đứa nó chỉ có thể tương đương với học sinh tiểu học; nhờ quan hệ xin cho vào nhà xưởng, nhưng lại không muốn học kỹ thuật, chậm chạp mãi không được chuyển lên làm chính; tìm đối tượng cũng nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đều sắp 24-25 tuổi rồi, cả ngày chỉ biết duỗi tay tìm ông ta đòi tiền.

Trước kia ở Thượng Hải, Thường Thanh Tùng thường xuyên nghe người ta nói mình không biết dạy con, nuôi mấy đứa con trở thành phế vật.


Ông ta dù có tức tối nhưng lại không thể làm gì.
So sánh mới thấy Liễu Tố Tố quả thực quá ưu tú.

Không chỉ là sinh viên đại học chuyên khoa, còn có thể làm việc trong quân đội, được vào biên chế! Đến ông ta còn chưa được vào biên chế đây! Nếu không phải Lưu An nói với vẻ mặt nghiêm túc, ông ta còn muốn hỏi, hắn có phải đang lừa gạt hay không.
Theo như những gì ông ta biết, Liễu Thục Vinh cả đời chưa ra khỏi nông thôn, ngay cả chồng sau cũng là một tên nông dân làm nghề mổ lợn, dưới hoàn cảnh như vậy, Liễu Tố Tố sao có thể ưu tú hơn hai đứa con sống trên thành phố?!
Lưu An thấy biểu tình kì lạ của Thường Thanh Tùng thì hỏi∶ "Chủ nhiệm Thường, ngài sao vậy?"
Thường Thanh Tùng khôi phục tinh thần: "Tôi không sao, không sao."
Sao có thể "không sao", lúc này trong lòng Thường Thanh Tùng như có sóng to gió lớn.

Mà trừ cái này ra, trong lòng cũng ẩn ẩn sinh ra một ý nghĩ khác- Liễu Tố Tố ưu tú như vậy, hầm biogas lại do nó nghĩ ra, muốn đuổi nó đi là không có khả năng.

Một khi đã như vậy, vì sao mình không hàn gắn lại mối quan hệ cha con nhỉ.

Nó vốn là con gái mình, chỉ là trời xui đất khiến đi theo Liễu Thục Vinh rồi gọi người khác là cha.

Nếu có thể nhận lại, không chỉ giải quyết được chuyện quay lại Thượng Hải, mà mình cũng được nở mày nở mặt, có một đứa con gái ưu tú rồi xem về sau còn ai dám nói mình không có bản lĩnh nữa không.
Như vậy nghĩ, Thường Thanh Tùng cảm thấy cảm xúc vốn đang khẩn trương như được hòa hoãn lại, ánh mắt nhìn Lưu An cũng nhiễm ý cười.
"Đồng chí Tiểu Liễu này thật sự lợi hại vậy sao? Có cơ hội tôi nhất định phải gặp cô ấy mới được."
"Lúc nãy chủ nhiệm Thường đau bụng nên bỏ lỡ, nếu không là gặp được cô ấy ở nhà ăn rồi."
Thường Thanh Tùng xua tay∶ "Không cần gấp." Dù sao về sau cha con hai người còn rất nhiều cơ hội ở chung mà.
***
Phía bên kia, sau khi nhận được hồ sơ từ Lưu An, Liễu Tố Tố liền cất vào túi, định trở về rồi xem sau.

Thời gian làm việc ở đây không khác ở Bộ quân vụ lắm, giữa trưa được nghỉ 1 tiếng, tới buổi chiều, bởi vì mùa đông trời tối sớm nên 5 giờ là tan tầm.
Liễu Tố Tố vẫn chưa đói bụng, trưa nay cô ăn một chén cơm vẫn còn chống đỡ được.

Trước khi đi, Hàn Liệt sợ cô phải chịu khổ nên đã nhét cho cô một đống lớn phiếu gạo, phiếu thịt rồi phiếu thực phẩm phụ.

Lúc đầu Liễu Tố Tố còn cảm thấy Hàn Liệt hơi khoa trương, nhưng sau khi tới nơi này, đối mặt với cơm quen thuộc cùng với hải sản hiếm khi được ăn, cô ăn đúng là nhiều hơn lúc ở nhà.
Chung Nghệ cũng không đói bụng, sức khỏe cô ấy không tốt, Dư Hồng Anh cũng sợ con gái ăn không ngon dẫn đến sinh bệnh nên cũng đưa cho cô ấy không ít phiếu gạo.

Chung Nghệ không đam mê cơm và hải sản như Liễu Tố Tố, nhưng lúc đối mặt với đủ loại đồ ăn vẫn sẽ lưỡng lự, cho nên mỗi lần Liễu Tố Tố lấy cái gì, cô ấy đều sẽ mua theo cái đó.

Qua không bao lâu Chung Nghệ liền phát hiện, Liễu Tố Tố không chỉ có tay nghề tốt, còn đặc biệt biết ăn, chỉ cần chọn theo là được rồi.
Thấy Liễu Tố Tố chuẩn bị đi ngoài, Chung Nghệ vội hỏi: "Chị Tố Tố, chị định đi đâu thế?"
"Ra bờ biển một chút, em muốn đi cùng không?" Liễu Tố Tố hỏi.
"Có!"
Từ khi biết nơi này ven biển, Liễu Tố Tố đặc biệt muốn đến xem.

Chỉ là, tuy nói là dựa vào biển nhưng vẫn cách một khoảng cách nhất định, nếu đi ít nhất cũng phải mất 1 giờ, cũng may là hai người cô may mắn, gặp được một ngư dân đến giao hàng, biết các cô muốn đến bờ biển liền nói tiện đường cho đi cùng luôn đi.
Hỏi ra mới biết bên này gần biển nhưng quân đội không thường ra biển bắt hải sản, có đôi khi muốn hải sản thì mua của ngư dân, như vậy nhà ăn có hải sản ăn mà ngư dân cũng được giúp đỡ một phần sinh kế.
Liễu Tố Tố nghe đến đây bỗng có một ý tưởng∶ "Đồng chí, tư nhân có thể mua không?"
Ngư dân gật đầu: "Có thể đổi."
Là "đổi".

Liễu Tố Tố vội vàng sửa lại∶ "Ngại quá, là đổi mới đúng." Cô nhất thời nghe nói có hải sản để mua, quá kích động nên quên mất chuyện này.
Ngư dân lại hỏi∶ "Cô muốn đổi cái gì?"
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ∶ "Bên anh có những gì?"
Cái nào mang về được, cô sẽ mang về hết.
Chung Nghệ nghe Liễu Tố Tố nói hăng say, cũng ý tưởng∶ "Chị Tố Tố tỷ, mang mấy loại tươi này về sao?"
Tuy rằng trời lạnh nhưng thời gian đi trên đường khá dài, dù lạnh cũng không giữ được.
"Không sao không sao, phơi khô là được, có nhiều thứ mang về được lắm!" Ngư dân chủ động nói.
Liễu Tố Tố cười cười∶ "Dù sao cũng là những món mới mẻ, chúng ta mua về không chỉ tự mình ăn, còn có thể tặng người khác nữa, đúng không?" Hơn nữa hải sản hiện tại không bị ô nhiễm nhiều, hương vị khẳng định ngon hơn đời sau, đặc biệt Hàn Liệt cùng bọn nhỏ chưa từng đến đây, cô cũng muốn mang trở về cả nhà nếm thử.

Còn có nương và chú dưới quê nữa, trước nay chưa từng ăn hải sản, gửi trở về làm đặc sản là vừa lúc.
Chung Nghệ gật đầu∶ "Vâng, vậy chúng ta cùng nhau đổi một ít đi."
Giờ này đã không còn gì để đổi, trời tối, hàng hóa của ngư dân đã sớm bán hết, qua đây cũng là vì vừa lúc có việc tìm sĩ quan hậu cần nói chuyện.

Nhưng hai người bọn cô vẫn có thể đến nhà anh ta xem hàng phơi khô trước, quyết định xem mua cái gì, chờ ra biển đánh bắt được, ngư dân có thể giúp các cô giữ lại.
Liễu Tố Tố chọn rất nhiều, cá biển, bào ngư, còn có rong biển, tảo tía, cải trắng biển gì đó, "Có bao nhiêu anh cứ giữ lại cho tôi nhé.

Đúng rồi, nếu anh có quen những người khác thì thu gom giúp chúng tôi được không?"
Hai người cô đều muốn, nếu chỉ lấy của một nhà thì không đủ.
Ngư dân gật đầu∶ "Vậy khi nào hai người lấy."
Liễu Tố Tố tính tính thời gian∶ "Ít nhất phải một tuần sau." Nói xong cô liền lấy tiền từ trong túi ra làm tiền cọc.
Ngư dân kia còn đang suy nghĩ, hai nữ đồng chí này cần nhiều đồ như vậy, có thể không an toàn nên mới vội hỏi khi nào lấy, không ngờ còn chưa nói thêm gì, Liễu Tố Tố đã giao tiền cọc.

Anh ta lập tức ngượng ngùng, thoái thác nói không cần.
Liễu Tố Tố cười nói∶ "Anh cứ nhận đi, sớm hay muộn cũng phải trả, anh đã giúp chúng tôi một việc lớn như thế, tiền đặt cọc không thể không đưa."
Đa phần người niên đại này đều rất thuần phác, ngư dân hớn hở nhận lấy tiền, lại bê một cái thùng từ trong nhà ra, Liễu Tố Tố nhìn vào trong, hoá ra là hàu sống.
"Đồng chí hẳn là rất thích ăn hải sản nhỉ, chỗ này là chiều nay tôi bắt được, còn tươi lắm, chúng tôi ăn cơm chiều rồi cũng ăn không vô, tặng cho hai cô đấy!"

Liễu Tố Tố không chịu nhận, ngư dân lại nhất định muốn đưa, cô nghĩ nghĩ rồi nhận lấy, chờ sau này trả tiền lại tính cả số hàu sống này vào cũng được.
Bên này cách quân khu khá xa, ngư dân lại cố ý lái xe đưa hai người Liễu Tố Tố đến giao lộ, từ đó trở về chỉ mất hơn hai mươi phút.

Chung Nghệ nói một câu cảm ơn, chờ ngư dân đi rồi mới hỏi Liễu Tố Tố: "Chị Tố Tố, cái này ăn như thế nào?" Chung Nghệ là người sinh ra lớn lên trong đất liền, đừng nói là ăn hàu, đến nhìn cũng chưa nhìn thấy bao giờ.
Liễu Tố Tố cười cười giảo hoạt∶ "Ăn ngon lắm đấy, chúng ta về trước đã, em đi gọi mấy người tiền trinh đi, chúng ta cùng nhau ăn đỡ ghiền."
Dưới biển nhiều hàu nhưng ăn không quá ngon, mà cũng không dễ làm, chỉ có thể tự làm ở nhà, nhà ăn khẳng định sẽ không bán.

Tuy rằng hiện tại đang ở trong ký túc xá, nhưng ăn thứ này cũng không cần dùng bếp, tìm một bãi đất trống cách xa toà nhà, nhóm lửa, cạy hàu sống ra rồi đặt lên nướng, tiếp theo rắc một chút tỏi nhuyễn cùng tương ớt Liễu Tố Tố mới mượn ở nhà ăn lên trên.
Khẩu vị người tỉnh Nam tương đối thanh đạm, tương ớt cũng chỉ có một chút vị mặn, không nếm ra được quá nhiều vị cay, nhưng cũng chính vì thế mà vị tươi ngon của hàu được giữ lại trọn vẹn.

Nhai con hàu béo mập, cảm giác mồm miệng đều lưu hương.
Liễu Tố Tố không khỏi nghĩ, nếu quân đội đóng quân ở bờ biển thì tốt quá, muốn ăn hải sản lúc nào cũng được, nạn đói đến còn có thể xuống biển bắt cá, không lo chết đói.

Tất nhiên cô cũng chỉ nghĩ vậy mà thôi, bờ biển rất tốt nhưng cũng không thể để cả nhà cô chuyển tới đây, điều cô có thể làm chính là tận lực mang nhiều đặc sản về cho họ nếm thử.
Mấy người tiền trinh đều đã ăn cơm chiều, Liễu Tố Tố cùng Chung Nghệ thì chưa, ngồi bên đống lửa ăn màn thầu chấm tương ớt xong mới tưới dập lửa chuẩn bị đi về.
Tới ký túc xá Liễu Tố Tố chuẩn bị viết thư cho Hàn Liệt, cô đã nói nếu tới bên này bốn năm ngày thì sẽ không viết thư, rốt cuộc khả năng thư còn chưa về đến tay Hàn Liệt thì cô đã về rồi.

Nhưng hiện tại có lẽ phải mất ít nhất một tuần, cộng thêm thời gian đi đường nữa là khoảng nửa tháng, vẫn nên viết một phong thư gửi về cho anh.
Chung Nghệ ngồi trên giường nhìn Liễu Tố Tố nghiêm túc viết thư, lúc viết khóe miệng không tự chủ được cong lên, hâm mộ nói∶ "Chị Tố Tố, quan hệ giữa chị và phó đoàn trưởng Hàn cũng tốt ghê."
Liễu Tố Tố vừa định nói chuyện, bỗng ngoài cửa vâng lên tiếng gõ.
Là tiền trinh ở phòng bên cạnh gọi, "Chị Tố Tố, có người tìm chị này."
Liễu Tố Tố buông bút xuống, cô còn tưởng bên phía Lưu An có chỗ nào cần điều chỉnh, kết quả đi ra lại thấy là một người xa lạ.
"Tố Tố!" Thường Thanh Tùng kích động kêu lên.
Liễu Tố Tố nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ông ta∶ "Ông là...?".