Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Chương 122: Chương 122



Anh chỉ muốn lôi kéo mọi người cùng trở nên xui xẻo.

Chẳng qua, ngay khi tư tưởng của Cố Kỳ Việt còn nhỏ đang nhanh chóng trở nên lệch lạc, đột nhiên có một ngày anh lại thoát khỏi hoàn cảnh áp lực này, khiến sự xấu xa hiện lên trong lòng anh lại bị đè xuống một lần nữa.

Sau khi tuổi tác dần dần lớn lên, may mà Cố Kỳ Việt không đi vào con đường sai lầm.

Anh trưởng thành lành mạnh, sống cuộc sống buông thả.

Hết ngày này đến ngày khác.

Anh không quan tâm đến những thứ khác.

Vì vậy, khi bọn côn đồ chủ động gây sự, anh sẽ vung nắm đ.ấ.m để giải quyết vấn đề.

Khi người bên ngoài đồn đãi anh là ác bá, anh cũng sẽ không cố ý giải thích gì cả. Kết quả không ngờ thanh danh của anh đã thối đến vậy, mà còn có phụ nữ xuất hiện đòi gả cho!

Cuộc sống của anh cũng đã thay đổi rất nhiều!!!

Cố Kỳ Việt không khỏi tiếp tục nhìn thoáng qua Thẩm Triều Triều, lúc này anh nghĩ đến những gì mình muốn nói: “Lúc trước tôi không có ở nhà, em có đoán thử xem tôi đang làm gì?”

Lời nói này làm Thẩm Triều Triều lấy lại tinh thần, cô trừng mắt nhìn, lập tức thăm dò nói: “Đánh nhau?”

Vừa nghe đến suy đoán của Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt không nhịn được trợn trắng mắt, anh là người bạo lực đến vậy sao?

Mấy lần vào đồn cảnh sát trước đó đều là có nguyên nhân.

Không phải lỗi của anh!

Vì phòng ngừa Thẩm Triều Triều nói ra những lời thái quá hơn, Cố Kỳ Việt không cho cô đoán nữa, trực tiếp công bố đáp án: “Tôi ở trong nhà người quen, hỗ trợ sửa chữa một ít linh kiện máy móc, kiếm được không ít tiền.”

Nói tới đây, Cố Kỳ Việt nhìn thẳng vào Thẩm Triều Triều, mặc dù không nói gì nhưng trên mặt lại là vẻ đắc ý “Mau hỏi tôi kiếm được bao nhiêu tiền đi”, mặt mày mang theo khí phách thiếu niên.

Rõ ràng là dáng vẻ đắc ý nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy chán ghét chút nào.

Ngược lại còn cảm thấy có vài phần đáng yêu.

Có điều Thẩm Triều Triều chỉ dám nghĩ như vậy trong lòng, trong mắt cô mang theo nụ cười, mở miệng: “Thật lợi hại! Anh kiếm được bao nhiêu?”

Nhìn thấy Thẩm Triều Triều làm theo kịch bản, Cố Kỳ Việt hài lòng lắc nhẹ đầu, thần bí vươn năm ngón tay về phía cô, dáng vẻ “có gan thì đoán đi”.

Thẩm Triều Triều suy nghĩ một chút, lớn mật suy đoán: “Năm trăm đồng?”

Phải biết rằng ba của Thẩm Triều Triều làm công nhân ở xưởng máy móc một tháng chỉ có ba mươi tám đồng, đây là tiền lương của thợ nguội cấp hai!

Bây giờ nói ra năm trăm đồng cũng là cô đoán khống rồi.

Nhưng Cố Kỳ Việt lại lắc đầu, nét mặt tỏ vẻ rằng cô đoán sai rồi, sau đó không tiếp tục trêu chọc cô nữa, nói thẳng: “Thêm một số 0 nữa.”

“!!!”

Thẩm Triều Triều khiếp sợ nhìn về phía Cố Kỳ Việt.

Cô không nghe lầm đó chứ!

Con số này là có thật sao?