Thập Niên 70: Người Đẹp Sợ Giao Tiếp Gả Cho Ác Bá

Chương 186: Chương 186



Nhưng những lời này rõ ràng không thể nào khuyên nhủ được Cố Hằng. Vì vậy khi cảnh sát Chu dẫn hai người đến phòng thẩm vấn, Cố Hằng lập tức tiến lên cho Cố Kỳ Việt một cái tát.

Ông đỏ hoe đôi mắt trừng Cố Kỳ Việt, giọng nói đầy thất vọng: “Cố Kỳ Việt, đây là cách ba mẹ dạy dỗ con sao? Miệng lưỡi dối trá, đã làm sai thì phải thành thật khai báo, đừng có chối cãi nữa.”

Bị tát bất ngờ, sau khi đã định thần lại Cố Kỳ Việt ngẩng đầu lên. Bất chấp mùi m.á.u tanh trong miệng, lúc này anh vẫn có thể cười được, đôi mắt như mất đi ánh sáng, trở nên u ám, sau đó anh thản nhiên dựa người vào ghế, buông xuôi nói: “Vâng, con chính là kẻ dối trá khiến ba thất vọng rồi, vậy thì để con...”

“Không, không phải, Cố Kỳ Việt, anh không phải người như vậy, anh không hề nói dối!”

Cố Kỳ Việt còn chưa dứt lời, cửa phòng thẩm vấn đã bị người ta đẩy mạnh từ bên ngoài, Thẩm Triều Triều thở hổn hển chạy vào, do đến quá vội vàng nên cô thậm chí còn không đeo khẩu trang, sắc mặt trắng bệch như sắp ngất đến nơi.

Ngay cả giày trên chân cũng bị rớt mất một chiếc.

Cô với dáng vẻ khập khiễng tiến lại gần nhưng ngay sau đó đã bị cảnh sát Chu giơ tay ngăn lại.

Cố Kỳ Việt ngay lập tức thay đổi sắc mặt, anh lập tức ngồi thẳng người, hai tay bị còng vô thức nắm chặt.

Kể từ sau khi Cố Kỳ Việt gõ cửa sân rời đi, tối nay Thẩm Triều Triều vẫn luôn cảm thấy mí mắt giật liên hồi. Tuy cô không rõ nguyên do nhưng trong lòng rất bồn chồn.

Sau khi kiểm tra cẩn thận an ninh sân trước, cô trở lại phòng nằm trên giường, trằn trọc mãi mới ngủ được, kết quả là nửa đêm đột nhiên tỉnh giấc, hoàn toàn không ngủ được nữa.

Thẩm Triều Triều đành thắp nến, trong bóng tối mịt mù, căn phòng bỗng sáng bừng lên.

Cô đưa tay buộc lại mái tóc dài rối bù, sau đó lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả lưng cũng ướt đẫm, cô nhíu mày khó hiểu, không biết vì sao tối nay lại bất thường như vậy. Hay là sắp mưa rồi?

Cô vô thức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng trên trời đã bị che khuất, ngay cả ánh sao cũng tan đi hơn nửa, khiến màn đêm đen kịt một màu, vốn không nhìn rõ xung quanh.

Chắc là Cố Kỳ Việt không quay lại nữa đâu!

Như vậy cũng tốt, nếu sau này có mưa thì sẽ không bị ướt... Đột nhiên nghĩ đến Cố Kỳ Việt, Thẩm Triều Triều bất đắc dĩ khẽ thở dài, cô ngồi trên giường, duỗi hai tay ôm lấy đầu gối, lặng lẽ cúi đầu vùi mặt vào trong.

Trong tiếng nến lách tách, cô hơi buồn bực nghĩ, có phải mình quá mềm lòng rồi không? Nếu không thì cũng sẽ không lén làm đồ ăn để vào giỏ tre, sau đó treo lên cây...