Nhìn dáng vẻ này như là muốn tâm sự cặn kẽ với Cố Kỳ Việt, tên đàn ông bị gãy xương cánh tay nóng nảy, vẻ mặt hắn ta phẫn nộ nói với người dẫn đầu: “Lão Hùng, cậu ta bẻ gãy tay tôi, còn nói nhảm cái gì nữa, tôi muốn đánh gãy toàn bộ tay chân của cậu ta!”
Tên đàn ông được gọi là lão Hùng liếc mắt nhìn đồng bọn một cái, ngay sau đó không kiên nhẫn mà nhổ t.h.u.ố.c lá trong miệng đi: “Gấp cái gì, cũng không phải vội vàng đi đầu thai, vất vả lắm mới hốt gọn hai người này một mẻ, tao đang rất vui.”
Đúng lúc này, thân thể của Thẩm Triều Triều run lên, cô nhớ ra rồi.
Cô đã từng nghe qua giọng nói thô ráp khó nghe này ngoài cửa nhà họ Cố!
Không ngờ những người này lại là người từng ngồi canh ngoài cửa nhà họ Cố.
Giờ này phút này bọn họ xuất hiện ở đây không khỏi quá mức trùng hợp, hơn nữa căn cứ vào cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, hiển nhiên là kẻ đến không thiện!
Làm sao bây giờ!
Cô và Cố Kỳ Việt chỉ có hai người, mà đối phương lại có sáu người, đều là đàn ông cường tráng.
Ngay khi Thẩm Triều Triều gấp đến độ trán toát mồ hôi lạnh thì sắc mặt của Cố Kỳ Việt đang chắn ở trước mặt cô lại không thay đổi, anh thường xuyên đánh nhau với người khác nên không sợ người đông thế mạnh, chỉ là sau khi tên đàn ông bị anh đánh gãy cánh tay kia xuất hiện, chuyện đã thay đổi.
Lúc trước anh suy đoán không sai, đối phương quả thật có ý đồ.
Chỉ có điều, miệng những người này nhắc đến hai người...
Chẳng lẽ!
Nghĩ đến khả năng nào đó, Cố Kỳ Việt lập tức nhíu chặt mày, một người đàn ông như anh không sợ gì cả, nhưng nếu là Thẩm Triều Triều thì phiền phức rồi...
Anh cẩn thận quan sát tay chân của những người này, còn có tư thế đứng thẳng chờ đợi là biết không phải người bình thường gì đó, mà là có vài phần bản lĩnh.
Cho dù chỉ là nghiệp dư cũng không thể khinh thường, trong khoảng thời gian ngắn đã khiến Cố Kỳ Việt ném chuột sợ vỡ bình.
Nhưng anh lại không thể lập tức đưa Thẩm Triều Triều đi.
Nhân lúc đối phương còn đang nói chuyện, Cố Kỳ Việt lặng lẽ lui về phía sau hai bước, cách Thẩm Triều Triều gần hơn, ngay sau đó anh hạ giọng nói: “Thẩm Triều Triều, nếu như lát nữa đánh nhau, cô chỉ cần xoay người chạy trốn... Quên đi, chắc cô cũng không chạy lại bọn họ, phải tìm vũ khí gần đó phòng thân bảo vệ mình.”
Thẩm Triều Triều gặp phải loại chuyện này nhất định sẽ sợ hãi, chạy cũng chạy không nhanh, khiến Cố Kỳ Việt nhanh chóng phủ định kế hoạch chạy trốn.
Chỉ để cô tùy cơ ứng biến.
Sau đó anh không nghe thấy giọng Thẩm Triều Triều, Cố Kỳ Việt do dự một chút, cuối cùng vẫn vươn tay nắm lấy tay cô.