Mấy người nhiều chuyện đều là mấy bà tám, nói cho cùng đều là "con gái", nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngây thơ của Diệp Tiểu Muội, bọn họ cũng ngại thừa nhận mình thích cháu trai không thích cháu gái, trong lúc nhất thời vẻ mặt đều có chút ngượng ngùng.
Tất nhiên cũng có người không hài lòng với đáp án này, ví dụ như người nhà mẹ đẻ của Lâm Hồng Mai, Đại Bảo bọn họ mềm mại trắng nõn như vậy, còn là cháu đích tôn của nhà họ Diệp, được ông trời ưu ái, sao có thể thua kém một đứa con gái được. Mẹ Lâm muốn mở miệng kháng nghị, Sở Hàm ở trong đám người bình tĩnh đi đến gần, sờ bé con trong lòng của Diệp Tiểu Muội, cười nói: "Thật là khéo, chị cũng thích con gái hơn. Hơn nữa Tiểu Muội đẹp như vậy, sau này không sinh con gái đáng tiếc vẻ đẹp này của em."
Nhìn đi chị gái thật biết cách nói chuyện, đây mới là cách chính xác khen người ta, dù Diệp Tiểu Muội không muốn sinh con, nghe nói như vậy cũng có chúc xúc động muốn nói "em có thể", quay đầu lại vui vẻ tâng bốc chị gái một phen: "Chị Sở Hàm cũng rất xinh đẹp, nếu như chị sinh con gái, chắc chắn sẽ xinh đẹp ưu tú như chị vậy."
Sở Hàm nhớ đến con gái đời trước, gật đầu không khiêm tốn chút nào: "Chị cũng cảm thấy như vậy."
Hai cô gái không chút xấu hổ nhắc đến đề tài sinh con, làm cho mấy người khác nhìn thấy đều cảm thấy buồn cười, mọi người đều trêu ghẹo nói: "Được được, sau này hai đứa cũng sinh con gái đi."
Bên trong quần chúng vây xem, còn có một người nhập vai quá xâu, lúc Sở Hàm nói "Diệp Tiểu Muội không sinh con gái thật lãng phí sự xinh đẹp này", Tống Thanh Huy theo bản năng mặc sức tưởng tượng. Nếu như anh có một cô gái con vừa tinh quái vừa tinh xảo lung linh như Diệp Tiểu Muội, có lẽ anh sẽ cưng chiều con bé tận xương, hận không thể hái ngôi sao trên trời cho con bé đi.
Nghĩ như vậy, hình như trước mặt Tống Thanh Huy xuất hiện hình ảnh một cô gái nhỏ ngước đầu lên gọi anh là cha, nhất thời vẻ mặt trở nên dập dềnh.
Chẳng qua bên trong sự dập dềnh này Tống Thanh Huy rất nhanh tỉnh táo lại, phát hiện mình lại suy nghĩ quá nhiều rồi, giờ phút này Tống Thanh Huy vô cùng xấu hổ, vì vậy mím chặt môi, mặt đầy vẻ không vui, hận rèn sắt không thành thép đối với não bộ của mình.
Sắc mặt của Tống Thanh Huy thay đổi rất rõ ràng, chẳng qua sự chú ý của mọi người đều ở trên người Diệp Tiểu Muội và chủ nhân nhỏ hôm nay, cũng không làm cho mọi người chú ý đến. Chỉ có Sở Hàm tinh tế phát hiện một màn này, cô ấy cong môi cảm thấy hứng thú nở nụ cười.
Thật thú vị, hình như Tống Thanh Huy động lòng với cô gái ngốc nghếch này.
Sở Hàm đến Song Cương hai tháng, dưới sự cố gắng của cô, chẳng những kết thành tình hữu nghị sâu đậm với Diệp Tiểu Muội, qua lại thân thiết với một nhà đội trưởng Diệp, cho nên hôm nay tiệc rượu đầy tháng, ngay cả mấy thanh niên trí thức ở năm ba năm năm mà Vương Thúy Phân cũng không mời, chỉ gọi hai người bọn họ đến tham gia, đủ để chứng minh Sở Hàm có quan hệ với nhà họ Diệp rất tốt.
Mới bắt đầu cô ấy muốn kết bạn với Diệp Tiểu Muội, chỉ là muốn xác nhận cô gái này có phải là đồng hương của mình không, chẳng qua hai tháng trôi qua, Sở Hàm cho là mình đã hiểu rõ được Diệp Tiểu Muội, Diệp Tiểu Muội tuyệt đối là người ở địa phương này, dù sao ngốc nghếch đến trình độ này, Sở Hãm cũng không thể tiếp nhận Diệp Tiểu Muội đến từ cùng một thời đại với mình.