Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 428: Chương 428



Trời đất bao la thầy là lớn nhất, còn là mấy thầy đồng thời nhìn chằm chằm, Diệp Tiểu Muội chỉ có thể nghe lời nhận sách lớn tiếng đọc diễn cảm. Có điều đọc như thế nào cô cũng không ăn nhập được, bản gốc《 Khi ngươi già 》 quả thực khá đơn giản, thế nhưng cô đã bao lâu không nói tiếng Anh, đời trước cũng không phải chuyên ngành ngôn ngữ Anh, không hề chuẩn bị đã bắt cô đọc diễn cảm bản gốc 《 Khi ngươi già 》 , vậy cũng chớ hi vọng cô có thể đọc tốt bao nhiêu.

Diệp Tiểu Muội rất có quyết tâm trực tiếp vò mẻ lại sứt, nhận sách há mồm bắt đầu đọc, cũng không hề trôi chảy, nhưng cuối cùng cũng coi như đọc hết nguyên bản gốc, tự giác hoàn thành nhiệm vụ cô hài lòng khép sách lại, hoàn toàn không nghĩ tới ngẩng đầu lên lại nhận được ba đôi mắt tỏa sáng, trong đó chú Vương kích động nhất, "Các ông nghe xem phát âm này rất tiêu chuẩn, sinh viên chuyên ngành có thúc ngựa cũng không sánh nổi, tôi đã nói Tiểu Diệp có thiên phú này mà, cô ấy còn chỉ theo người ta học một chút ở quê nhà..."

Hai thầy giáo khác trông giống lãnh đạo, cũng như bị chiêu thức của Diệp Tiểu Muội trấn trụ, không ngừng gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, thực sự quá có thiên phú."

"Nếu có thể học tập có hệ thống thì tốt hơn."

Mấy người chú Vương tâng bốc quả thật làm cho Diệp Tiểu Muội rất đắc ý, thế nhưng ánh mắt đầu cơ trục lợi của bọn họ cũng làm cho cô không hiểu sao cảm thấy áp lực, vì thế sau khi nở mũi một lúc thì hắng giọng một cái chuẩn bị khiêm tốn nói hai câu, "Chú Vương, cháu chỉ muốn…"

Diệp Tiểu Muội đột nhiên lên tiếng, chú Vương đang đầu cơ trục lợi rất náo nhiệt sợ hết hồn, giống như ông ấy mới chú ý tới Diệp Tiểu Muội còn đang bên cạnh, cất giọng nói: "Tiểu Diệp, chú không sao, cháu đi về trước đi, đây là thời gian lên lớp, cũng đừng làm trễ nãi việc học tập."

Hai thầy giáo khác cũng rất thân thiết nhìn Diệp Tiểu Muội, "Đúng vậy em sinh viên, mau trở về học đi."

"???" Diệp Tiểu Muội ngơ ngác, bọn họ không hiểu ra sao gọi cô đến, kết quả một câu cũng không nói với cô đã bảo cô đi, trong hồ lô đến cùng bán cái gì vậy? Trong lòng Diệp Tiểu Muội có một dự cảm không tốt, rất muốn ở lại hỏi chú Vương, nhưng mà cán sự Lý dẫn cô tới cũng đang ở bên cạnh thúc giục: "Bạn học Diệp, chúng ta đi về trước đi, lãnh đạo bọn họ còn có chính sự."

Nói tới mức này, Diệp Tiểu Muội cũng không có thể lại kỳ kèo không đi, trưng khuôn mặt phiền muộn theo cán sự Lý đi ra ngoài. Trên đường về lớp, cô cũng nỗ lực hỏi thăm tin tức với cán sự Lý, nhưng đối phương chỉ lắc đầu, "Anh cũng mới vừa lấy được tin tức, cũng lơ ngơ giống em."

Có điều dù sao cán sự Lý cũng là người thông minh, ban đầu không hiểu, sau khi nghe được cuộc đối thoại của chú Vương bọn họ cũng có thể đoán được sơ sơ, vào lúc này thấy vẻ mặt Diệp Tiểu Muội hồ đồ, bèn cười ám hiệu hai câu, "Lại nói đây là chuyện của khoa ngoại ngữ, lãnh đạo làm gì cũng không thể nói với anh."