Diệp Tiểu Muội còn nghe được một hai sinh viên nhỏ giọng nói câu “thank”, phát âm không đạt tiêu chuẩn nhưng cô vẫn hài lòng gật đầu, chỉ cần dám mở miệng thì luôn sẽ có lúc tiến bộ, “yêu cầu” mà chú Vương nói cũng không khó khăn như vậy.
Đúng vậy, Diệp Tiểu Muội không phải cố ý khoe khoang tài hoa, cô vừa đến đã dùng tiếng Anh đều là bởi vì chỉ thị của chú Vương. Làm “nhân tài ưu tú” trong viện, Diệp Tiểu Muội vừa lên chức đã được các lãnh đạo cực kỳ coi trọng, trước khi bắt đầu lên lớp, chú Vương và chủ nhiệm khoa còn tìm cô nói chuyện mấy lần, thân thiết hỏi cô đã có kế hoạch và ý tưởng dạy học hay chưa.
Diệp Tiểu Muội làm gì có ý kiến, cô ở lại trường chính là vì mỗi ngày lên một hai tiết học, sau đó những thời gian khác tùy tiện đi dạo phố happy, nói trắng ra vẫn là ở ăn no chờ chết, đương nhiên là thế nào ung dung thì làm thế ấy rồi.
Nhưng Diệp Tiểu Muội ngẫm lại, học viện đối với cô rất tốt, vừa khai giảng đã cho cô chìa khóa phòng rồi, lầu ba, diện tích không lớn nhưng cũng có bốn mươi năm mươi mét vuông, có ban công nhỏ, có buồng vệ sinh, phòng bếp và phòng khách nhỏ, hai người ở hoàn toàn đủ rồi, hơn nữa phòng đã được lát sàn, tường thì sơn trắng như tuyết, chỉ chờ chuyển đồ gia dụng vào ở.
Mấy ngày sau khi khai giảng, Diệp Tiểu Muội đã vội vàng đi dạo phố mua đồ gia dụng với bà nội Tống và mẹ Tống, dùng để cải tạo cái ổ nhỏ của bọn họ. Lúc đầu việc này nên để anh cả Tống ra tay, nhưng anh không được nhàn nhã như Diệp Tiểu Muội, trường học ăn tiết nguyên tiêu xong mới khai giảng, cô cũng được chơi cho tới bây giờ mới tới lớp.
Còn Tống Thanh Huy được phân công đến văn phòng thị chính, mùng tám đã phải đến đơn vị báo cáo rồi, lãnh đạo của bọn họ rất biết dùng người, tuyển sinh viên tài năng khoa máy tính của đại học Thanh Hoa như Tống Thanh Huy là bởi vì văn phòng bọn họ cũng muốn thực hiện thông tin hóa công việc, thế là anh cả Tống mới vừa nhậm chức đã được “gửi gắm trọng trách”, gần đây đang bận lên lớp đào tạo máy tính ở đơn vị.
Bây giờ máy tính vẫn rất đắt đỏ, chính phủ cũng không có tiền, hiện tại đơn vị của Tống Thanh Huy mới có một hai cái, trước mắt muốn để cho tất cả mọi người trong đơn vị học cách sử dụng máy vi tính làm việc, cũng chắc chắn tính ưu việt của thông tin hóa, sau đó mới có thể đưa vào số lượng lớn, nghe nói đến lúc đó muốn trực tiếp phái người đi Nhật Bản mua đồ, chắc anh cả Tống còn phải đi công tác cùng lãnh đạo nữa.
Anh cả Tống mới vừa đi làm đã được coi trọng như vậy, người trong nhà đều rất ủng hộ anh, hy vọng anh biểu hiện tốt ở đơn vị, chuyện nhỏ như dọn nhà đương nhiên không thể ảnh hưởng đến anh. Thiểu số phục tùng đa số, Diệp Tiểu Muội có thành kiến cũng không còn cách nào, chỉ có thể biến đau buồn thành động lực trong lúc chọn mua đồ dùng trong nhà, ra sức dùng tiền. Bà nội Tống và mẹ Tống đã nói, nhà là của cô, tiền mua đồ đạc đều do bọn họ bỏ ra, bảo cô nhìn trúng cái gì thì cứ yên tâm mua.