Diệp Thư Hoa cầm "ngạc nhiên mừng rỡ" ngồi ở một bên tức giận, cô cảm thấy rất thất vọng với Diệp Quân Hoa, anh ấy không còn là anh ba thân ái của cô nữa, mà là móng heo lớn tiêu chuẩn.
Diệp Quân Hoa thấy phản ứng của cô, trái lại cảm thấy thân thiết, lúc Tiểu Muội đi học cũng chính là thái độ không tình nguyện như vậy, dù trưởng thành hiểu chuyện, cũng không có khả năng lập tức trở nên yêu thích học tập.
Không vui mới là Tiểu Muội của anh ấy. Diệp Quân Hoa ôm Đại Bảo ngồi bên cạnh Diệp Thư Hoa, giải thích: "Những cái này là cha cố ý bảo anh mua, ông ấy nói những chuyện em len lén ở nhà một mình làm, bút lông cũng viết trọc lông rồi, mua bút có chất lượng tốt một chút, sau này có thể viết chữ đẹp."
Diệp Thư Hoa không có nghe ra được ý của anh ba Diệp, cô vẫn vô cùng căm uất tố cáo: "Anh là nối giáo cho giặc, đây là hành động không có đạo đức!"
Mặc dù anh ba Diệp là chó độc thân không có đối tượng, nhưng đối với việc dỗ con gái lại rất thành thạo, cũng không có ý định nói đạo lý với Diệp Thư Hoa, mà tích cực nhận sai, cũng nói xin lỗi: "Là anh sai, em muốn cái gì, lần sau anh ba bồi thường cho em?"
"Em muốn ăn thịt!" Diệp Thư Hoa kêu gào bộc phát ra từ nội tâm. Bây giờ cô còn chưa nhìn thấy được tương lai bi thảm của mình thông qua bộ văn phòng phẩm này, cô tức giận vì anh ba Diệp tự nguyện bỏ tiền mua mấy thứ vô dụng này, cũng không chịu dẫn cô đi ăn thịt, thật là quá không hiểu chuyện rồi.
"..." Diệp Quân Hoa nghe vậy bất đắc dĩ nhìn cô, anh ấy còn tưởng rằng Tiểu Muội sẽ nhân cơ hội này yêu cầu đi đến huyện chơi một ngày, cô gái tuổi này giống như có sự mong đợi mãnh liệt đối với chuyện vào huyện. Đáng tiếc dù cho trong nhà bọn họ có điều kiện như vậy, Tiểu Muội muốn đi lên trấn cũng đã không dễ dàng, từ nhỏ đến lớn số lần cô đi vào huyện có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tất nhiên anh ấy cũng gần giống như vậy, nếu như không phải ở trong huyện học cấp ba, cũng thuận lợi được nhận làm việc, nếu không anh ấy cũng rất khó đi vào huyện một chuyến.
Cho nên nhìn dáng vẻ thở phì phò của cô, Diệp Quân Hoa chuẩn bị sẵn tâm lí "cắt đất bồi tiền", cam kết nếu có rảnh rỗi sẽ dẫn cô vào huyện chơi vài ngày, đáng tiếc chính cô lại không chịu thua kém chút nào, trong đầu chỉ muốn ăn thịt, anh ấy cũng chỉ có thể dở khóc dở cười bảo đảm nói: "Được rồi, anh sẽ nghĩ cách mạng một ít thịt về cho em."
Bây giờ chữ tín của anh ba Diệp Diệp Quân Hoa đã bị phá sản, cô khó nén bi thương lắc đầu một cái: "Không được ăn thịt rồi, tháng này đều không được ăn thịt rồi."
Chờ lần sau anh ấy được nghỉ về nhà thì cũng đã muộn rồi.
Anh ruột như vậy còn giữ lại để ăn tết sao ╮(╯3╰)╭
Diệp Quân Hoa nghe được giọng nói lẩm bẩm tràn đầy đau buồn của cô, dùng hết sức nhịn cười để không cười ra tiếng tại chỗ.
Mà Diệp Thư Hoa rất nhanh đã phát hiện, cuộc sống không bởi vì sự đau buồn của cô mà đối xử hiền lành lại với cô, so với việc anh ruột đưa tặng văn phòng phẩm làm người ta tuyệt vọng, cha ruột về nhà thấy những "món quà" này thì vô cùng hài lòng, sau đó yêu cầu cô ngay trước mắt mọi người biểu diễn tuyệt kỹ viết chữ to.
Diệp Thư Hoa: "..."
Cha ruột như vậy là không được, vứt bỏ tại chỗ = =