Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trước mặt Diệp Quân Hoa, Tống Thanh Huy vẫn lộ ra nụ cười chân thành: "Không cần khách sáo như vậy."
Diễn xuất của Tống Thanh Huy rất thành thục, không phải là anh chàng Diệp Quân Hoa chưa có nhiều kinh nghiệm sống, có thể nhìn ra được, Diệp Quân Hoa còn nhiệt tình mời: "Đúng rồi, mẹ tôi nói lần trước ngay cả chút thịt tươi cũng không chuẩn bị được, thực ra chiêu đãi không chu toàn, hôm nay cố ý nhờ chú năm mua thịt, thanh niên trí thức Tống nhất định phải nể mặt đến nhé."
"Mua thịt?" Tống Thanh Huy không nhịn được hơi lặp lại, sau đó đau đầu che trán, thầm nghĩ khả năng nắm bắt trọng tâm câu chuyện của anh đã bị Diệp Tiểu Muội kia ảnh hưởng rồi, vội vàng bổ sung: "Để cho thím Diệp tốn kém như vậy, tôi thật sự rất ngại."
Diệp Quân Hoa mới học được đã lập tức dùng, cười nói: "Mới vừa rồi thanh niên trí thức Tống cũng đã nói, có thể chiêu đãi khách đến tử tế, cũng không xem là tốn kém."
Diệp Quân Hoa cũng đã nói như vậy, trái lại Tống Thanh Huy cũng ngại từ chối tiếp, đúng lúc đi xem Diệp Tiểu Muội biểu diễn màn mong muốn đã được thực hiện, đoán chừng sẽ rất xuất sắc.
Tống Thanh Huy gật đầu cười nói: "Anh cũng đừng khách sáo như vậy, trực tiếp kêu tên tôi đi."
Từ chỗ cha, Diệp Quân Hoa biết Tống Thanh Huy lớn hơn mình hơn một tuổi, sảng khoái nói: "Vậy tôi gọi anh là anh Tống nhé, anh Tống cứ gọi tôi là Quân Hoa đi."
Chỉ như vậy, Tống Thanh Huy lại lần nữa khó từ chối đến nhà họ Diệp làm khách.
Bởi vì Tống Thanh Huy và anh ba Diệp mới gặp nhau mà như đã quen từ lâu, trò chuyện cực kỳ vui vẻ, sau khi tan làm, bọn họ cũng không tách ra, Tống Thanh Huy cũng không về ký túc xá, bị anh ba Diệp nhiệt tình trực tiếp kéo về nhà mình, tất nhiên dọc theo đường đi hai người cũng vừa cười vừa nói.
Đám người còn chưa đến nhà, Diệp Thư Hoa đã bắt đầu biểu diễn bộ dạng mất ăn mất ngủ, cô đã viết chữ xong từ trước, nhưng ở trên tờ giấy vẫn còn chỗ trống, như vậy cũng không tốt để khoe ra, vậy làm sao bây giờ?
Diệp Thư Hoa suy nghĩ một chút, nhấc bút lên chuẩn bị vẽ một chùm trúc mực đen ở chỗ giấy trắng.
Thật ra đời trước Diệp Thư Hoa chính là học sinh nghệ thuật tiêu chuẩn, thi đại học cũng chỉ qua loa, chủ yếu là chăm chỉ trong nghệ thuật, cho nên đều biết cơ bản về vẽ thực vật viết chữ, ký họa, ám tả, tóm lại có thể xem như hiểu biết về quốc họa.
Bây giờ có thể cầm bút vẽ trúc, cũng nhờ mấy năm ở chung với ông nội học được chút da lông, chẳng qua Diệp Thư Hoa ngại quốc họa phiền phức hơn thư pháp, sau khi ông nội qua đời, cô thỉnh thoảng còn hứng thú luyện chữ một chút, quốc họa thì không luyện tập nữa, cho tới bây giờ chỉ có thể vẽ hình đơn giản một chút lừa gạt người thôi.
Chẳng qua dù cho chỉ còn ba phần bản lĩnh, Diệp Thư Hoa vẫn có thể tự tin mình có thể làm cho cha đội trưởng vui vẻ, hơn nữa còn tự khen mình thông minh, cũng may lúc đầu lấy lòng cha đội trưởng. Cô không có nhắc đến chuyện mình biết quốc họa, nếu không nhất định sẽ bị cha đội trưởng điên cuồng ham học kia làm thành nhiệm vụ hàng ngày, lúc cô có nhu cầu muốn đầu cơ trục lợi cũng không dễ dàng nữa.
Quả nhiên cô gái khiêm tốn vận may không kém.