“Tiểu Nguyệt, cần lập tức báo chuyện này cho chính phủ biết. Thanh Tùng, con là một trong các lãnh đạo của Trung Hoa, lúc này phải gánh vác trách nhiệm. Lần này không chỉ Trung Hoa mà liên quan đến vận mệnh của cả loài người, các con phải hành động thật nhanh chóng.” Vương Cách trầm mặc một lát, rốt cục mở miệng.
Vương Thanh Tùng gật đầu: “Vâng thưa cha, trước ranh giới sống còn của nhân loại, có lẽ những người khác cũng không còn lòng dạ đấu tới đấu lui nữa, bọn con sẽ mau chóng báo tin tức này cho các quốc gia trên thế giới biết, còn có hai năm, mọi người phải tập trung trí tuệ quần chúng.”
Nhưng chỉ còn lại thời gian hai năm, khoa học kỹ thuật tân tiến nhất đang ở Trung Hoa, nhà khoa học ưu tú nhất đang ở trong nhà họ Vương bọn họ, Vương Tiểu Nguyệt bó tay chịu trói, dù cho tất cả quốc gia cùng hợp mưu hợp sức thì cũng có thể thay đổi được gì cơ chứ?
Tất cả mọi người đều đã hiểu rõ chuyện này như ban ngày, lời nói của Vương Thanh Tùng không hề khiến bầu không khí trong thư phòng nhẹ nhàng hơn chút nào.
May mà trong thư phòng đều là người đứng đầu nhà họ Vương, đám con cháu đều ở đại sảnh, trong lòng có áp lực như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không đến mức thất thố quá mức ở ngay đó.
Vương Cách nhìn Vương Khác và Vương Tiểu Nguyệt, ba anh em tương đối ăn ý, biết ý của Vương Cách nên đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ông.
Lúc này Vương Cách mới nhìn về phía những người khác một lần nữa: “Có lẽ mấy đứa không biết, ông nội bà nội của mấy đứa không phải đã sống thọ và mất tại nhà.”
Người nhà họ Vương khác đều đồng loạt nhìn về phía Vương Cách, không rõ lời ông nói lúc này là có ý gì. Ông nội bà nội không phải đã sống thọ và mất tại nhà, chẳng lẽ là c.h.ế.t ngoài ý muốn? Bị ai ám hại? Nhưng thân phận và địa vị của ông nội bà nội cao như thế, ai dám làm vậy? Nếu như quả thật là bị người ta ám hại thì chắc cha chú và cô cũng sẽ không bỏ qua cho những người đó!
“Không phải như mấy đứa nghĩ đâu. Ông nội bà nội của mấy đứa căn bản chưa qua đời, bọn họ ngồi máy vượt thời không trở lại nơi ở ban đầu của bà nội mấy đứa rồi.”
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, một câu nói ngắn ngủi của Vương Cách đã ném ra nhiều quả bom, Vương Vệ và Tiêu Hiểu chưa c.h.ế.t là một quả, máy vượt thời không là một quả khác, còn có cái gì gọi là nơi ở ban đầu của bà nội?
Vương Cách thấy bọn họ nghi vấn trùng điệp bèn nói rõ tình huống một cách giản lược nhất có thể.
“Thế này thì quá... trâu bò rồi!!!” Vương Thanh Lâm là con trai út của Vương Cách, nghe xong mà một người hơn năm mươi tuổi như ông ta cũng không nhịn được tỏ vẻ mặt muốn chửi thề, bà nội của ông ta rốt cuộc là thần tiên gì vậy, không ngờ đã nghiên cứu ra thứ không thể tưởng tượng nổi như máy vượt thời không vào hơn nửa thế kỷ trước. Rốt cuộc ông ta có tài đức gì mà lại có thể trở thành cháu trai của bà nội chứ? Nghĩ đến bà nội, lại nghĩ về chính ông ta, trước đây còn cảm giác dù cho mình không phải rồng phượng trong loài người thì cũng là tinh anh trong loài người, nhưng so với bà nội thì ông ta đã nhằm nhò gì chứ.