Tô Cần cũng hoảng sợ, anh ấy chưa từng thấy vợ mình tức giận đến thế. Trước kia không phải chưa từng có những chuyện bất công thế này, nhưng từ trước đến nay Lục Tư Hoa chưa từng tức giận đến thế, cô ấy vẫn luôn rất dịu dàng.
“Sao em biết Tảo Tảo được lấy đại danh?” Anh ấy hỏi một cách rầu rĩ.
“Anh không tin sao? Nếu không phải Kiến Dân nghe được cuộc nói chuyện của bà nội nó, làm sao em biết bên chỗ anh Cả được lấy đại danh? Anh biết Tứ nha đầu được đặt tên là gì không?” Lục Tư Hoa thở hổn hển: “Là Vũ Đình, Tô Vũ Đình!” Lục Tư Hoa cũng không biết là chữ “Đình” nào, nghĩ rằng là Đình (ngừng) trong hết mưa.
Tô Cần hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Tô Cần anh nói đi, lúc đó em và chị dâu Cả một trước một sau sinh con, cũng chỉ cách nhau có một hai phút, em nhớ rõ ràng lúc Vãn Vãn sinh ra, mưa mới tạnh, vì sao Tứ nha đầu lại được đặt tên Vũ Đình (mưa đã tạnh)? Đáng ra đại danh đó nên nhường cho Vãn Vãn của chúng ta mới đúng chứ?”
Ba mẹ đều là người bất công, lúc này nghĩ tới con gái mình bị tụt lại phía sau, làm ba làm mẹ sao có thể chịu đựng được? Lục Tư Hoa như thế, Tô Cần tự nhiên cũng vậy.
Thường ngày Tô Cần rất thành thật, lại nghe lời của bà nội Tô nói, nhưng nghe đến những lời này, anh ấy cũng nổi giận. Cô con gái Vãn Vãn này, mang theo hy vọng của anh ấy mà sinh ra, anh ấy thương cô bé tận xương, nhưng giờ đây nghe từ trong miệng vợ, biết được mẹ đối xử không công bằng. Nếu bên chỗ chị dâu Cả sinh con trai, con gái của anh ấy chịu đối xử bất công thì cũng thôi đi, anh ấy biết bà nội Tô là một người trọng nam khinh nữ, trong lòng có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng bây giờ theo như lời vợ mình nói, cùng là con gái như nhau, vì sao lại bên nặng bên nhẹ?
Xem ý tứ của bà nội Tô, rõ ràng là coi đứa bé bên kia như là bảo bối, chẳng lẽ con gái của anh ấy chính là cỏ dại sao?
Dù cho có là người thành thật đến đâu thì cũng sẽ có vảy ngược, vảy ngược của Tô Cần chính là vợ con của anh ấy. Bà nội Tô đối xử với anh ấy ra sao, trong lòng của anh ấy đều cảm thấy không sao cả, bởi đó là mẹ ruột của anh ấy, chẳng sợ có đánh anh ấy, mắng anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không có một câu oán hận, nhưng giờ đây lại có quan hệ với con cái của anh ấy, nhất là đứa con gái mà anh ấy thương yêu, anh ấy không nhịn được nữa.
Anh ấy ngồi xổm xuống, ôm lấy con trai út, thấy trên mặt cậu ấy bẩn hề hề, cái mũi chảy nước mũi thành bong bóng cũng không biết lau đi, mắt thấy sắp rơi xuống trên mặt con gái nhỏ, anh ấy vội vàng bế cậu ấy lên, giúp cậu ấy lau bong bóng nước mũi. Anh hỏi: “Kiến Dân, lúc ấy bà nội con nói gì?”
Tô Kiến Dân đang quan sát em gái, tay nhỏ còn đang chọt mặt của em gái, mềm quá nha. Bị ba mình ôm lên như vậy, cậu ấy rất không vui, nghe ba hỏi, suy nghĩ một lát, rồi nói lại hết những gì mình nghe được cho anh nghe.
“Bà nội nói, em gái con là một tai tinh, có nhũ danh đã là không tệ, còn Tảo Tảo là phúc tinh cho nên phải yêu thương.” Cậu ấy suy nghĩ một lúc, trả lời một cách thành thật.
Lục Tư Hoa bị chọc tức đến bật cười: “Ông xã, anh nghe thử xem, đây là lời gì vậy? Con gái của em là tai tinh? Còn bên anh Cả là phúc tinh?” Chưa bao giờ cô ấy cảm thấy tức giận giống như bây giờ, đây là bà nội ruột sao?
Tô Cần đứng ở nơi đó không rên một tiếng, lấy tay che mặt mình.
“Anh còn chưa tin sao, chẳng lẽ con trai còn biết bịa chuyện lừa gạt anh à?”
Hiển nhiên Tô Cần cũng biết, con trai sẽ không lừa anh, chỉ là trong lòng anh ấy cảm thấy rất khổ sở, cảm thấy chua chát.
“Tại sao Vãn Vãn có thể là tai tinh? Sau khi con bé ra đời, mưa liền tạnh, đây mới là phúc khí.” Lục Tư Hoa nhịn không được nói: “Em biết mẹ thiên vị, nhưng không ngờ lại thiên vị tới mức này. Vì kiếm cớ, mà lại tìm ra loại cớ ác độc như này.”
Bỗng Tô Cần đứng dậy, định ra khỏi phòng.
Lục Tư Hoa gọi anh ấy lại: “Ông xã, anh đi đâu vậy?”
“Đi hỏi mẹ thử.” Anh ấy rầu rĩ nói.
Đứa bé đang ngủ trên giường, lúc này đã hơi mở mắt, mở miệng ngáp.
Đứa bé… Không, Tô Vãn Vãn, lúc này đang tò mò nhìn xung quanh.
Cuộc đối thoại ban nãy của hai vợ chồng, cô bé nghe vào tai không sót một chữ nào.
Tô Vãn Vãn cũng không phải là một đứa trẻ con chân chính, cô bé có ký ức của đời trước.
Tô Tảo Tảo, Tô Vũ Đình, Tô Vãn Vãn, còn có Tô Kiến Quốc, Tô Kiến Binh, Tô Kiến Dân, Tô Cần và Lục Tư Hoa, những cái tên này xoay quanh một vòng trong đầu cô bé, liên kết thành một ít tin tức, cô bé xuyên sách!
Trước khi đi ngủ cô bé có đọc một quyển tiểu thuyết thể loại niên đại tên là “Phúc khí Đông lai”*, kể về hai chị em nhà họ Tô, chị tên Tô Tảo Tảo em tên Tô Vãn Vãn, hai người sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm, thậm chí chỉ kém nhau một hai phút, song vận mệnh lại khác biệt rất lớn.
*Phúc khí Đông lai: Phúc khí đến từ phương Đông.
Thầy bói từng xem cho hai chị em này một quẻ, người sinh ra sớm hơn có phúc khí, người sinh ra sau phúc mỏng, khắc ba, khắc mẹ. Chị họ vốn nên sinh sau nhưng bởi vì mẹ ruột vấp té mà sinh non, thành người sinh ra trước, em họ sinh đủ tháng lại thành người sinh ra sau.