Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Chương 228: Chương 228



Nghe thấy lời chắc chắn của cô, trái tim Lư Lan Nguyệt hoàn toàn được buông xuống.

Nghĩ tới lời Thẩm Thanh Tuệ nói ngày đó, Lư Lan Nguyệt liếc nhìn Từ Xán Xán một cái rồi nói:”Tiểu nha đầu, cô ra ngoài trước đi “Tôi?” Từ Xán Xán chỉ vào mũi mình, sau khi xác định người Lư Lan Nguyệt nói là mình thì ngoan ngoãn thu dọn vở viết đi ra ngoài cửa chờ.

“Dì Lư muốn nói chuyện bí mật gì với tôi sao?” Giang Niệm Tư hỏi.

Lư Lan Nguyệt thở dài: “Cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mà vẫn muốn nhắc nhở bác sĩ Giang đề phòng một người.

Thấy biểu cảm này của Lư Lan Nguyệt, Giang Niệm Tư lập tức đoán được gì đó.

“Thẩm Thanh Tuệ tới tìm dì?”

“Sao cô biết?”

Lư Lan Nguyệt kinh ngạc, lập tức mở miệng nói: “Ngày hôm đó trước khi cô trị liệu cho ba tôi, cô ấy có tới tìm tôi, nói chức vị cô được thông qua là nhờ có gia gia Thẩm Trình tiến cử. Tuy chưa nói gì dư thừa nhưng lúc đó cô ấy nói với tôi như vậy hẳn là hy vọng tôi ngăn không cho cô xem bệnh cho ba tôi. Tôi không biết cô ấy có hiểu lầm gì với cô, chỉ muốn nhắc nhở bác sĩ Giang cẩn thận chút. Nếu cô đã biết thì tôi cũng không nói nhiều làm gì.”

Giang Niệm Tư yên lặng nhìn Lư Lan Nguyệt, bỗng chốc nhớ tới ngày hôm đó bà ấy vọt vào văn phòng viện trưởng.

Vậy nên, ngày hôm đó bà ấy hẳn là muốn bảo viện trưởng đổi người trị liệu cho lão Lư.

Ánh mắt Giang Niệm Tư trầm xuống: “Cảm ơn dì Lư đã nhắc nhở, tôi đã biết. Tình trạng của lão tiên sinh cần dì chú ý chút, có chuyện gì cứ kêu tôi.

Bởi vì lão Lư ở trong bệnh viện nên gần như ngày nào Giang Niệm Tư cũng phải trực.

Lư Lan Nguyệt đồng ý.

Giang Niệm Tư mang theo bất mãn với Thẩm Thanh Tuệ trở lại phòng khám.

Vừa khéo khi đi ngang qua phòng của Hứa Quan Quan có nghe thấy tiếng của Thẩm Thanh Tuệ.

Cô vô tình nghe người khác nói chuyện, hóa ra là đang nhắc về cô.

Hứa Quan Quan cảm thấy Thẩm Thanh Tuệ rất vô lý.

Cô vốn muốn đi tìm Thẩm Thanh Tuệ, không ngờ Thẩm Thanh Tuệ lại tới tìm cô ấy trước. Cô rất vui nên liền khuyên cô ấy đi xin lỗi Giang Niệm Tư, dù sao chuyện này cũng là cô ấy không đúng.

Không ngờ Thẩm Thanh Tuệ nói thẳng: “Chỗ không đúng của chị chính là quá cẩn trọng. Chẳng lẽ em cảm thấy Giang Niệm Tư rất tốt sao? Cô ta tranh chữa bệnh cho lão Lư chẳng qua là muốn được nổi bật thôi. Chị chỉ đi nhắc nhở dì Lư, cũng không làm gì có lỗi với cô ấy, lại càng không bịa đặt, chị chỉ nói chuyện mà chị biết”

Hứa Quan Quan rất kinh ngạc.

“Chị còn cảm thấy chị không bịa đặt à? Chị nói chức vị của bác sĩ Giang là dựa vào Thẩm gia gia mà có được, không phải là bịa đặt thì cái gì là bịa đặt nữa?”

Hứa Quan Quan bảo vệ cho Giang Niệm Tư khiến cho Thẩm Thanh Tuệ rất khó chịu.

Cô ấy khó tin nhìn Hứa Quan Quan: “Được, dù chị có sai, nhưng chị cũng chỉ muốn tốt cho lão Lư. Chúng ta đều là bác sĩ, em cũng không hy vọng lão Lư chịu thương tổn gì đúng chứ?”

“Quan Quan, chị đã xin lỗi em rồi, em còn muốn chị thế nào nữa? Chẳng lẽ em thật sự phải vì một người qua đường như Giang Niệm Tư mà làm loạn với chị sao? Em biết rõ chị không muốn cúi đầu với người có liên quan tới Thẩm Trình, đó là tôn nghiêm cuối cùng của chị.”

Giang Niệm Tư không thể nghe nổi nữa.

Cô trực tiếp đi vào, phản bác câu nói của cô ấy: “Hội nghị hôm đó cô cũng tham gia, mặc kệ tôi có muốn mình nổi bật hay không, hẳn là cô đều rõ lúc ấy chỉ có duy nhất mình tôi dám nói chắc chắn chữa khỏi được bệnh tình cho lão Lư. Cô nói những lời đó có khả năng sẽ làm chậm trễ việc trị liệu của lão Lư, điểm này chẳng lẽ cô không rõ à.

“Đều là người có đầu óc, ai cũng đừng nghĩ sẽ lừa được ai. Lúc ấy cô chỉ nghĩ đơn giản là không để cho tôi trở nên nổi bật, còn chuyện có làm chậm trễ việc trị liệu của lão Lư hay không cô căn bản không hề suy xét tới.”

Giang Niệm Tư đột nhiên xuất hiện khiến cho Hứa Quan Quan có chút xấu hổ.

Thẩm Thanh Tuệ cũng thoáng sửng sốt.

Dù cô ấy thừa nhận Giang Niệm Tư có bản lĩnh thì cô ấy cũng không muốn cúi đầu trước mặt cô.

“Quan Quan, chị đi trước, lát nữa lại đến tìm em”

“Bị tôi nói đúng tim đen nên muốn đi?”

Giang Niệm Tư vươn tay muốn ngăn cô ấy lại. Cô trào phúng nói: “Không đặt an nguy của người bệnh lên hàng đầu mà trong mắt chỉ có mỗi thù hận. Thẩm Thanh Tuệ, cô nói cô hận Thẩm Trình, cô có tư cách gì hận anh ấy? Ít nhất anh ấy xứng đáng với quân trang trên người anh ấy, còn cô thì sao, cô xứng đáng với danh hiệu bác sĩ sao?”

“Anh ta xứng đáng với quân trang của anh ta, anh ta nói với cô à?”

Thẩm Thanh Tuệ thấy cô bảo vệ Thẩm Trình đột nhiên gào thét như bị kích thích: “Vậy anh ta có nói với cô là anh ta xứng đáng với chị anh ta không? Anh ta có nói với cô là anh ta ép c.h.ế.t anh rể mình không? Cô không hiểu ăn ta, dựa vào cái gì mà bảo vệ anh ta như vậy?”

Giang Niệm Tư nhìn Thẩm Thanh Tuệ như một người điên.

Thẩm Thanh Tuệ lại cho rằng Giang Niệm Tư không phản bác được, nụ cười cũng trở nên vặn vẹo: “Cô xem, những thứ tôi nói cô cũng không biết, cô không hề hiểu Thẩm Trình. Anh ta chính là một kẻ lòng lang dạ sói, cô ở bên anh ta sẽ không được hạnh phúc.

Cô ấy cố gắng phá hủy hạnh phúc của Thẩm Trình.

Giang Niệm Tư lắc đầu: “Cô cho rằng tôi sẽ vì mấy câu nói của cô mà d.a.o động lòng tin với Thẩm Trình sao? Cô suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù tôi có không hiểu Thẩm Trình thì tôi cũng quá hiểu cô rồi.

Thẩm Thanh Tuệ không ngờ Giang Niệm Tư lại yêu đương mù quáng như vậy, một lòng chỉ có mỗi Thẩm Trình: “Cô hiểu gì về tôi?”

Giang Niệm Tư nói: “Loại người vừa nhìn là biết dùng ác ý phỏng đoán người khác, lại không màng tới an nguy của bệnh nhân, chỉ nghĩ tới cách đạt được mục đích mình như cô thì lời cô nói ra có bao nhiêu phần đáng tin”

Giang Niệm Tư từng bước tới gần Thẩm Thanh Tuệ, mục đích rất rõ ràng chính là muốn xé bỏ kẻ điên tự cho mình là đúng này.

“Cô nói Thẩm Trình ép c.h.ế.t anh rể, tôi muốn hỏi cô chút, anh ấy ép c.h.ế.t như thế nào? Dùng phương pháp gì? Ở thời gian nào? Nếu cô nói được chuẩn xác vậy vì sao cô không báo cảnh sát bắt anh ấy? Đừng nói với tôi là vì cô thương hại anh ấy, cô chỉ ước cho anh ấy c.h.ế.t đi. Nếu có chứng cứ, sao lại để anh ấy sống lâu như vậy?”

Thẩm Thanh Tuệ bị cô ép lùi lại một bước, há miệng thở dốc, trong lòng có dục vọng phản bác mãnh liệt nhưng khi tới miệng lại như bị chặn lại, không thể nói ra lý do gì.

“Anh ta, anh ta.”