việc cứu trợ phụ nữ bị bắt cóc.”
Khoảnh khắc ấy Ngu Thanh Nhàn đã mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh khiến cả người như phát sáng.
Ngu Hưng Gia nhìn mà rung động theo, lập tức bật cười thành tiếng, giọng điệu ngập tràn vui mừng, tự hào nói: “Tốt lắm, không hổ là con gái của Ngu Hưng Gia cha. Con là niềm kiêu ngạo của cha, cứ yên tâm mà làm, dũng cảm mà làm. Nhưng không thể bỏ học đâu đấy. Bắt đầu từ ngày mai con theo cha đến lớp, chúng ta bắt đầu học từ sách giáo khoa tiểu học.”
Ngu Hưng Gia quyết định dạy học trở lại, đây là chuyện duy nhất mà người cha là ông có thể làm vì con gái.
Ngu Thanh Nhàn: “...”
Ngu Thanh Nhàn bắt đầu công việc vào ban ngày, thời gian rảnh rỗi thì cùng Ngu Hưng Gia học tập, mỗi ngày cuộc sống rất vui sướng, trong nháy mắt đã đến tết.
Đây là lần đầu tiên gia đình ba người bọn họ đón năm mới cùng nhau, Vương Tiểu Hà và Ngu Hưng Gia đều vô cùng coi trọng.
Đặc biệt là hôm trước đã có kết quả khám bệnh của Ngu Hưng Gia sau khi bệnh viện kiểm tra, tế bào ung thư trong não ông đã ngừng khuếch tán, hơn nữa tốc độ hoạt động của bạch cầu trong cơ thể tăng nhanh hơn rất nhiều, có một bộ phận đã nuốt chửng tế bào ung thư.
Dùng lời nói thô tục một chút mà nói, Ngu Hưng Gia năm nay không c.h.ế.t được, nếu sau này thân thể khôi phục tốt, ông có thể sống đến khi Ngu Thanh Nhàn gả chồng sinh con cũng không thành vấn đề.
Năm nay song hỉ lâm môn, ai mà không vui?
Sắp đến Tết Nguyên Đán, cửa hàng thực phẩm vừa có một đống đồ ăn mới, nghe nói lúc này còn có rất nhiều đồ biển, Ngu Thanh Nhàn là thanh niên trong nhà, trời chưa sáng đã bị Vương Tiểu Hà gọi dậy đi xếp hàng.
Lúc này còn chưa tới năm giờ, bên ngoài tối đen như mực, rau xanh trong vườn còn đang phủ một lớp sương.
Ngu Thanh Nhàn mặc áo bông do Vương Tiểu Hà làm cho cô, trên đầu đội một cái mũ. Ngu Thanh Nhàn từ trong chiếc chăn ấm áp đi ra bên ngoài, bị không khí lạnh kích thích đến rùng mình một cái.
Vương Tiểu Hà đưa cho Ngu Thanh Nhàn một cái giỏ: "Hai mẹ con chúng ta đã thỏa thuận, mẹ đi tiệm thịt cướp thịt, con đi tiệm thực phẩm cướp đồ ăn, cái gì cũng phải lấy một chút, ngàn vạn lần không thể để cho người ta cướp hết."