Không phải Lý Hải Anh không biết suy nghĩ của bà ta là không đúng, nhưng thế thì sao chứ?
Con gái của bà ta không thể rời khỏi bà ta, bà ta muốn đối xử với cô thế nào thì đối xử thế ấy.
Chỉ cần bà ta đối xử với cô ấy dịu dàng một chút, thân thiện với cô ấy một chút, cô ấy sẽ càng khát vọng tình thương của mẹ, càng ngoan ngoãn nghe lời bà ta, tiếp tục ở lại bên cạnh bà ta.
Nhưng mà lúc này đây, cái chiêu bách phát bách trúng lúc trước mà bà ta dùng với con gái bây giờ lại mất linh.
Cho dù bà ta đối xử tốt với cô, kể khổ với cô, giả vờ nhu nhược với cô, cô đều không quan tâm chút nào, giống như thật sự mất hết chờ mong đối người mẹ này rồi vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh trên mặt con gái, cuối cùng Lý Hải Anh cũng cảm thấy khủng hoảng.
Ngu Thanh Nhàn không biết những gút mắc tình cảm của Lý Hải Anh, nguyên thân cũng không biết. Ngu Thanh Nhàn nghĩ, trong thời gian ngắn có lẽ cô sẽ không có cách nào nhận được câu trả lời của Lý Hải Anh.
Bà cụ Đường lau nước mắt trên khóe mắt, bàn tay bà cụ cầm lấy bàn tay của Ngu Thanh Nhàn, Ngu Thanh Nhàn cười trấn an bà cụ.
Ông cụ Đường nhìn Lý Hải Anh bằng ánh mắt nặng nề: "Xem chừng, số tiền thuộc về chúng tôi kia cô vẫn chưa chuẩn bị đủ. Vậy chúng ta cùng gặp nhau trên tòa đi."
Đoàn người xoay người rời đi, để lại Lý Hải Anh đứng đực tại chỗ chịu sự chỉ trỏ của đám người.
Bà cụ Đường vẫn luôn nắm lấy tay của Ngu Thanh Nhàn, chờ đi được một đoạn xa rồi, bà cụ mới nói với Ngu Thanh Nhàn:
"Cháu ngoan à, đêm nay về nhà bà nội sẽ làm mấy cái bánh quẩy cho con ăn, trứng gà nhà ta không thiếu. Để bà bảo bác gái con chuẩn bị nước sốt, chúng ta kho trứng ăn, con muốn ăn mấy quả cũng được."
"Còn nữa, chút nữa bác gái đi mua đường tinh cho con, con muốn uống nước cũng được."
Lời nói của bà cụ Đường và bác gái Đường khiến cho Ngu Thanh Nhàn vô cùng ấm lòng, cô nở một nụ cười xuất phát từ nội tâm.
Họ trò chuyện linh tinh một lát thì đi đến trước cửa cục Giáo dục, anh vợ của Đường Kiến Đảng đã chờ ở đó từ sớm rồi.
Bọn họ được đưa đến một phòng họp.