Giang Kỳ cùng Giang Quả Quả còn đang vui vẻ.
Cười đến hai mắt cong lên, bị chị dâu nhỏ vỗ cánh tay.
Ninh Kiều quay đầu lại, nhìn theo bóng Giang Nguyên rời đi.
Đặc biệt cao gầy, bóng lưng đơn bạc, lộ ra chút cô đơn.
Giang Quả Quả và Giang Kỳ sửng sốt.
Nhớ lại vừa rồi anh hai nói mình vốn dĩ không thông minh bằng bọn họ, như là đang giận lẫy, lại rất vô lực.
“Anh hai bị sao vậy?” Giang Kỳ hỏi.
Giang Quả Quả nhớ tới cái gì, rộng mở thông suốt: “Ai làm anh nói anh hai ngốc!”
“Em cũng nói anh hai ngốc nghếch đó!” Giang Kỳ nói.
Giang Quả Quả có chút buồn bực, nhỏ giọng nói thầm: “Nhưng ngày thường anh hai cũng nói chúng ta nha, này không phải nói giỡn sao?”
Nghe tiếng của họ, Giang Nguyên dừng bước, lại xoay người trở về.
Giang Nguyên như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi xuống cạnh em trai em gái, dùng tay đẩy viên bi họ đang chơi.
Thì ra anh hai không có không vui.
Giữa mày Giang Kỳ và Giang Quả Quả giãn ra, vẻ mặt vô tâm không phổi.
Chỉ có Ninh Kiều và Giang Hành liếc nhìn nhau.
Ninh Kiều thận trọng, nhận thấy được Giang Nguyên mất mát cùng miễn cưỡng cười vui.
Tuy Giang Hành không có tâm tư tinh tế như vợ, nhưng anh lại quá rõ tính cách của em trai mình.
Hai vợ chồng thừa dịp bọn nhỏ không chú ý, cùng nhau ra ngoài tản bộ.
“Gần đây Giang Nguyên có chút mẫn cảm, có phải có tâm sự gì không?” Ninh Kiều hỏi.
Giang Hành tiếp lời: “Tâm sự gì?”
“Là em đang hỏi anh.” Ninh Kiều bất đắc dĩ nói, “Giang Nguyên hiểu chuyện hơn Giang Kỳ với Quả Quả, ý tưởng cũng càng nhiều hơn một ít.”
“Anh tìm cơ hội nói chuyện với nó.” Giang Hành trầm giọng nói.
“Anh là anh cả, đã đủ uy nghiêm trước mắt các em trai em gái, lúc tâm sự, có thể dịu dàng một chút không?” Ninh Kiều nói.
“Dịu dàng như thế nào?” Giang Hành cười nói, “Giống em sao?”
Ninh Kiều phát hiện doanh trưởng Giang đang trêu chọc mình.
Cô nheo mắt lại, khóe miệng hơi cong, “Giống như vậy, nhếch lên trên, mang chút tươi cười. Cười nhiều một cái, bọn họ sẽ không sợ hãi, sẽ càng nguyện ý tâm sự với anh.”
Trên mặt Giang Hành không có biểu cảm, hỏi: “Thế nào?”
“Anh không biết cười sao?”
Thấy bộ dạng của đối phương vẫn như cũ không d.a.o động, Ninh Kiều nhịn không được ra tay.
Hai cái tay nhỏ của cô hướng về hai bên gương mặt anh khoa tay múa chân một chút: “Cười……”
Giang Hành cười nhẹ ra tiếng.
Ninh Kiều:……
Biết anh đang trêu mình, cho nên cô sẽ không cười!
Khi chủ nhiệm Bạch trở về, thấy dưới ánh trăng có đôi vợ chồng đang chuyện trò ở ngoài sân.
Một người đang cười, một người khác lắc lắc khuôn mặt nhỏ tức giận.
Là người từng trải, bà ta sẽ không cho rằng hai người bọn họ cáu kỉnh. Thực rõ ràng, là đôi vợ chồng trẻ ân ái ve vãn đánh yêu. Nhưng, đồng chí Tiểu Giang có thể học được chiêu này vẫn là khiến người ta có chút khó tin.
Đồng chí nam ít khi nói cười, sau khi gặp cô gái mình thích, đều sẽ học thay đổi bản thân? Hơn nữa, còn vui mừng như vậy.
Hai vợ chồng giống như nam nữ chính trai xinh gái đẹp trong phim ngôn tình, ngay cả trong màn đêm, đều rất đẹp mắt.
Chủ nhiệm Bạch nhìn hai người bọn họ, từ xa đến gần, đến khi đứng ở trước mặt bọn họ, bà ta còn đang cười.
Bà ta trêu ghẹo, nói tình cảm của hai vợ chồng thật tốt, ở chỗ này mồm mép bịp người.