Lạc Thư Lan gật đầu, nhớ lại những năm trước: “Trước đây khi ông Phó nhà tôi ra ngoài làm nhiệm vụ cũng vậy, Thiến Nhiên nhìn có vẻ vô tư, nhưng thực ra lo lắng sợ cha nó gặp chuyện trên chiến trường.”
“Là người thân của quân nhân, chúng ta không có việc gì khác để làm ngoài chăm sóc cho gia đình nhỏ, giúp bọn họ yên tâm công tác.” Chủ nhiệm Bạch cảm thán.
——————————————
Giang Hành rời nhà vào sáng sớm hôm sau.
Buổi sáng, Ninh Kiều tiễn anh ra cửa, tất cả chiến sĩ đều tập hợp tại quân khu, cô đi cùng anh, cố gắng ở bên nhau từng phút trước khi chia tay.
Hạ Vĩnh Ngôn nhìn cảnh đôi vợ chồng trẻ lưu luyến tạm biệt ngoài quân khu, anh ta nói với Lữ Lương Tài bên cạnh: “Thật tốt, đi đâu cũng có người nhớ thương.”
Lữ Lương Tài cười tươi: “Đợi Tết năm nay tôi được nghỉ phép về nhà, sẽ làm đăng ký kết hôn với bạn gái. Chiếc khăn quàng cô ấy đan cho tôi năm ngoái, đến giờ tôi vẫn chưa dám dùng, đợi đến khi về nhà ăn Tết mới dùng.”
Hạ Vĩnh Ngôn ngước mắt: “Ai hỏi cậu đâu?”
Lữ Lương Tài lấy từ trong túi ra một tấm ảnh khoe khoang, ngắm nghía một lúc rồi lại khoe với Hạ Vĩnh Ngôn. Khoe xong, anh ta lại cất ảnh vào túi, vẫy tay chào Giang Hành đang đi tới: “Doanh trưởng Giang, bên này.”
Lữ Lương Tài bước tới chào doanh trưởng Giang.
Hạ Vĩnh Ngôn đứng im tại chỗ, không nhúc nhích. Giờ mà nghe Giang Hành và Lữ Lương Tài nói chuyện, chắc chắn sẽ toàn chuyện vừa rồi Ninh Kiều nói gì, đôi vợ chồng ngọt ngào thế nào, nghe chắc c.h.ế.t vì ghen tỵ, anh ta không muốn tự chuốc khổ.
Anh ta quay đầu nói với Uông Cương Nghị đứng cách đó không xa: “Phó doanh trưởng Uông, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Tay Uông Cương Nghị cầm một chiếc bánh bao trắng, bánh bao có dấu vết bị cắt ra, bên trong nhét đầy cải bẹ.
Anh ta ra ngoài vội vàng, chưa kịp ăn sáng, giờ cắn một miếng lớn, nói: “Cải bẹ vợ tôi làm, ngon lắm.”
Hạ Vĩnh Ngôn nhướn mày.
Tại sao phó doanh trưởng Uông cũng bắt đầu nói chuyện liên quan đến vợ rồi? Chắc mình nghe nhầm thôi.
“Vợ cậu à?”
“Đúng vậy, Tuệ Tâm nói tôi thích ăn cải bẹ này, lần này ra ngoài về, cô ấy sẽ làm thêm một ít, về rồi là có để ăn.” Phó doanh trưởng Uông nói, “Khi nào Tuệ Tâm làm, tôi sẽ bảo cô ấy làm một đĩa cho cậu, cậu đến đây lấy.”
Hạ Vĩnh Ngôn:?
Không gọi "Tiểu Khâu" nữa à?
“Cải bẹ ăn với bánh bao, rất ngon, thích hợp nhất với mấy người độc thân như cậu, có thể ăn qua bữa được.”hó doanh trưởng Uông lại cắn một miếng bánh bao.
Hạ Vĩnh Ngôn hít một hơi thật sâu.
Trong đoàn vẫn còn không ít người độc thân, anh ta quyết định tìm một nhóm khác để chơi.
————————————
Lần trước Giang Hành ra ngoài làm nhiệm vụ, Ninh Kiều chỉ cảm thấy thỉnh thoảng trống vắng, nhưng không ảnh hưởng nhiều.
Nhưng lần này, lại khác.
Góc nhỏ trong nhà đều có dấu vết của bọn họ từng sống chung, anh vừa ra khỏi nhà, cô đã bắt đầu nhớ nhung.
May mắn là chỉ mười lăm ngày, sẽ nhanh qua thôi.