Chủ nhiệm Bạch lấy đơn đăng ký ra.
Lúc ấy, Giang Quả Quả đăng ký giúp chị dâu nhỏ, Giang Nguyên và Giang Kỳ ở bên cạnh cũng phụ hoạ theo, dù sao hai nhà cũng thân thiết, chủ nhiệm Bạch thuận tay giúp Ninh Kiều điền thông tin vào đơn đăng ký. Thông tin người nhà của quân nhân đều có đăng ký ở bộ đội, chủ nhiệm Bạch điền xong thì vẫn luôn đặt ở văn phòng.
Cách nhiều ngày, vừa mới có người trẻ tuổi của bộ môn tới thu, chủ nhiệm Bạch mới nhớ tới chuyện này, lòng nóng như lửa đốt mà bảo lính cần vụ gọi doanh trưởng Giang tới.
Tuy đã điền đơn, nhưng chủ nhiệm Bạch cũng chỉ biết tình huống đại khái, dù sao việc này tương lai còn có móc nối với sắp xếp công việc bên nhà xưởng của người nhà bên kia, đồng chí Ninh Kiều cùng doanh trưởng Giang đều có văn hóa, chủ nhiệm Bạch vẫn là hy vọng bọn họ thoáng trau chuốt ngôn từ ở mục tự tiến cử.
Hiện tại, đơn của Ninh Kiều được chủ nhiệm Bạch đẩy đến trước mặt Giang Hành: “Cậu nhìn xem.”
“Chủ nhiệm Bạch.” Giang Hành nói, “Ninh Kiều không làm được cái này, chúng tôi không báo danh.”
Chủ nhiệm Bạch vừa nghe, như trút được gánh nặng.
Tuy nói trong các đồng chí tham gia nhiệm vụ thi công quốc phòng cũng có đồng chí nữ nhỏ gầy, nhưng đều bởi vì trong nhà bọn họ thật sự khó khăn. Nhà doanh trưởng Giang cả ngày ăn ngon uống tốt, ra ngoài thì có hai chiếc xe đạp thay phiên chạy, cô dâu mới đúng là không cần phải ra ngoài chịu tội thế này.
“Không đăng ký?” Chủ nhiệm Bạch nói, “Vậy được, tôi thu hồi lại.”
“Chủ nhiệm Bạch ——” Giang Hành trầm ngâm, nói, “Sau này lời của Quả Quả, ngài đừng để ở trong lòng.”
“Giang Nguyên cùng Giang Kỳ?”
“Cũng đừng quan tâm, không có đứa nào đáng tin cậy cả.”
Chủ nhiệm Bạch cười ra tiếng: “Được, cậu đi đi, bên này để tôi xử lý.”
Chờ khi Giang Hành vừa đi, chủ nhiệm Bạch để đơn của Ninh Kiều sang một bên.
Đồng chí trẻ thu đơn đăng ký đã sớm chờ ở bên ngoài văn phòng, gõ cửa tiến vào.
Chủ nhiệm Bạch từ ngăn kéo của bàn làm việc lấy ra một chồng đơn đăng ký, để chính giữa bàn, đứng dậy pha trà: “Cầm đi đi.”
Công việc này không nổi tiếng, nhưng người đăng ký không ít, dù sao kế tiếp có cơ hội vào nhà xưởng, bởi vậy ngoài một ít người nhà quân nhân cần tiền gấp, còn có một phần là căng da đầu chịu khổ, nghĩ chịu đựng qua đợt này, tiền đồ sẽ là một mảnh quang minh.
Đồng chí trẻ tuổi làm việc hấp tấp, lấy đi một chồng đơn đăng ký ở giữa bàn, khoé mắt đảo qua, thấy góc bàn còn dư lại một tờ. Giương mắt xem, cửa sổ văn phòng còn mở, phỏng chừng nó mới bị gió thổi qua.
Vừa nhớ tới đội thi công bên kia thúc giục vô cùng, cậu ta thuận tay lấy luôn tờ đơn cuối cùng kia: “Chủ nhiệm Bạch, tôi đi trước!”
Chủ nhiệm Bạch cầm lấy lá trà, ném vào cái ly, quay đầu thấy dáng vẻ vội vàng của người trẻ tuổi.