Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 76



𝐄𝐝𝐢𝐭 𝐁𝐲 #𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡𝐓𝐲̉

Năm giờ rưỡi chiều, Lục Chiêu Nhiên đã đến đón Ngôn Lạc Hi, cô đã thay xong lễ phục, chiếc váy dài màu nude tiên khí bồng bềnh, lại phối hợp với trang điểm tinh tế, cô giống như một nàng tiên nhỏ chưa từng nhiễm qua khói lửa nhân gian.

Lục Chiêu Nhiên dựa vào chiếc Porsche màu trắng, không chút để ý hút thuốc, chỉ chốc lát đã thấy người phụ nữ trang điểm tinh xảo bước đến, trong mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, ngay cả bị tàn thuốc cháy cháy vào tay không phát hiện.

Cho đến khi ngón tay bị bỏng, hắn ta mới phục hồi tinh thần lại vội vàng ném đi, bước nhanh tới chào đón cô. "Lạc Lạc, em thật đẹp!"

Ngôn Lạc Hi không để ý đến lời khen của hắn, cô mở cửa xe khom lưng ngồi vào, "Đi thôi chắc muộn rồi"

Lục Chiêu Nhiên quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của cô, hắn mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, bất đắc dĩ cuộn chặt tay đi vòng qua đầu xe bước vào.

Hắn vừa lên xe, giả vờ thản nhiên, từ trong tủ lấy ra một chiếc hộp màu xanh đưa cho cô, “Anh mua cho em, mở ra xem có thích không?”

Ngôn Lạc Hi nhìn thoáng qua, là một món đô trang sức nào đó, một chiếc hộp màu xanh của thương hiệu nổi tiếng, cô không đưa tay nhận

mà bình tĩnh nói:"Anh nên đưa cho Lý Chí Viện, tôi nghĩ cô ấy sẽ rất thích.”

Sắc mặt Lục Chiêu Nhiên lập tức âm trầm đến mức có thể vắt nước ra, "Anh tặng cho em, nhắc đến cô ấy làm gì?"

"Nếu anh không lái xe, tôi không ngại đón taxi, chờ anh trước cửa khách sạn"



Ngôn Lạc Hi thờ ơ không cảm xúc nói, không vì hắn cố tình lấy lòng mà sinh lòng mừng rỡ. Con người có lẽ là vậy, một khi đã quyết định từ bỏ ai đó thì dù người đó có tốt đến đâu cũng sẽ không còn gợn sóng nào trong lòng nữa.

Lục Chiêu Nhiên lập tức ném chiếc hộp màu xanh ở ghế sau, tức giận khởi động xe lao ra ngoài.

Ngôn Lạc Hi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối với việc hắn nổi giận cô thậm chí còn không cau này huống hồ là dỗ dành.

Porsche màu trắng rất nhanh rời đi, trên lầu thành xa xa, Lý Trí Viện cầm kính viễn vọng trong tay, sắc mặt âm trầm nhìn Porsche màu trắng dần dần biến thành một chấm nhỏ giữa biển xe mênh mông.

Cô ta lạnh lùng nói: "Đã động tay trên quần áo và giày rồi à?"

Miêu Miêu cẩn thận nói: "Vâng"

Lý Trí Viện chậm rãi nhếch khóe môi, "Thông báo cho paparazzi để ý đến Ngôn Lạc Hi, một khi chụp được ảnh cô ấy thất thố, lập tức gửi vào hòm thư giao dịch của chúng ta, tôi muốn Ngôn Lạc Hi vĩnh viễn không thể xoay người".

Miêu Miêu nhìn bộ dáng ác độc của Lý Trí Viện, trong lòng sợ hãi, "Chị Viện Viện, nếu Lục tổng biết em lo lắng anh ấy sẽ trách chúng ta"

"Sợ cái gì? Làm cẩn thận một chút, anh ấy căn bản không tra được trên đầu chúng ta"

Lý Trí Viện nhét kính viễn vọng vào trong lòng Miêu Miêu, xoay người bước xuống thành lâu.

Cô ta không tham dự yến hội tối nay, Lục Chiêu Nhiên làm sao có thể hoài nghi?

Một giờ sau, xe dừng trước khách sạn, bữa tối từ thiện này do người đứng đầu của giới trang sức tổ chức, mời những người nổi tiếng trong giới quân sự, chính phủ và doanh nghiệp, thảm đỏ trải dài từ bậc thang đến tiền sảnh, những vị khách nối liền nhau đều là nhân vật nổi trội.

Ngôn Lạc Hi xuống xe, Lục Chiêu Nhiên đứng trước mặt cô, vươn cổ tay, ý bảo cô kéo lên.

Ngôn Lạc Hi một tay cầm túi màu bạc, một tay cầm làn váy, thập phần không nể tình đi lên thảm đỏ.

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Chiêu Nhiên hoàn toàn tối sầm lại, hắn đi nhanh vài bước, giữ chặt cổ tay Ngôn Lạc Hi, lạnh lùng nói: "Lạc Lạc, em nhất định phải làm anh khó xử trong trường hợp này sao?"

"Anh biết rõ tôi vì ai mà đến"



Ngôn Lạc Hi lạnh nhạt nhìn, thanh âm ấm lạnh, không xen lẫn một tia tình cảm. Trong lòng Lục Chiêu Nhiên chưa bao giờ có sự phẫn nộ thất bại như vậy, ngón tay lặng lẽ siết chặt, lực độ to lớn, dường như muốn bóp nát xương cổ tay cô.

Cô cũng không cau mày, chỉ im lặng nhìn. Một lúc sau, Lục Chiêu Nhiên thất vọng buông tay cô ra không nói một lời đi về phía thảm đỏ

Ngôn Lạc Hi nhìn bóng lưng Lục Chiêu Nhiên, nhấc váy theo sau hai người một trước một sau vào khách sạn.

Bóng lưng hai người vừa mới biến mất trong đại sảnh, vừa rồi chỗ bọn họ đứng có thêm hai người. Chu Bắc cẩn thận nhìn thoáng qua người đàn ông thâm trầm khó lường bên cạnh,

"Thất gia, người vừa rồi không phải vợ anh sao?"

Lệ Dạ Kỳ nhíu mày không vui, "Tôi không mù"

Chu Bắc ủy khuất nhìn anh một cái, chợt nghe người đàn ông nói: "Chu Bắc, đi lấy lễ phục trong xe, đưa cho Lệ phu nhân để cô ấy thay nó, tôi không thích cô ấy mặc đồ đàn ông khác tặng."

Khóe miệng Chu Bắc co giật một chút. Muốn hỏi Lệ Dạ Kỳ làm sao biết Ngôn Lạc Hi sẽ dự tiệc và mặc lễ phục của người đàn ông khác tặng?

Chuyện phải nói từ buổi chiều hôm nay bọn họ đi qua một câu lạc bộ cao cấp. Lúc ấy Lệ Dạ Kỳ đang nói chuyện điện thoại, bỗng nhiên bảo dừng xe, sau đó anh cúp điện thoại, trực tiếp đi vào câu lạc bộ cao cấp, bảo nhân viên lấy bộ trang phục màu màu đỏ treo trong tủ kính xuống gói kỹ cho anh.

Lúc bọn họ chờ đóng gói, chỉ thấy Lục tổng của Hằng Tinh giải trí mang theo một bộ lễ phục màu nude tới, bảo nhân viên công tác gói kỹ cho hắn, lát nữa hắn phái người tới lấy.

Đại khái là bởi vì Lục Chiêu Nhiên là bạn trai cũ của vợ Thất gia liền nhìn nhiều hơn hai mắt!

Cái nhìn này rõ ràng để tâm.

Chu Bắc bất đắc dĩ, đành phải xoay người vào trong xe lấy lễ phục. Lệ Dạ Kỳ bước chân dài, bước lên thảm đỏ, đi vào đại sảnh.

Buổi chiều khi chọn lễ phục, không phải anh không nghĩ tới việc để Ngôn Lạc Hi cùng anh tham dự tiệc đêm nay, nhưng nghĩ đến nguy hiểm ẩn chứa đằng sau, anh vẫn từ bỏ, không muốn đưa cô dính tới chuyện này. Thật không ngờ, anh không cho cô đi cùng, cô lại đi cùng bạn trai cũ.

Thật sự làm tốt lắm!

Trong đại sảnh, thơm ngất mùi lễ phục, rượu mời đan xen, ăn uống linh đình.



Ngôn Lạc Hi từ một khắc bước vào phòng tiệc, liền có vẻ không yên lòng. Khách khứa rất nhiều, tốp năm tốp ba vây quanh cùng một chỗ, tiếng cười nói vui vẻ của mọi người, cách cô rất gần, lại cách cô rất xa.

Ánh mắt của cô theo bản năng ở trong đám người tìm kiếm trong trí nhớ về hình dáng người phụ nữ kia đã là bao nhiêu năm không gặp? Vào năm sinh nhật lần thứ 8, bà ấy đã bỏ rơi cô. Từ đó về sau, cô ghét nhất là sinh nhật.

Cô cho rằng sẽ hận bà ấy thấu xương, nhưng khi biết bà sẽ xuất hiện ở buổi tiệc vẫn là kiềm lòng không được mà đến xem thử người phụ nữ năm đó nhẫn tâm vứt bỏ cô, hiện giờ sống như thế nào?

Lệ Dạ Kỳ đi vào sảnh lớn, liền nhìn thấy trong đám người kia hình bóng nhỏ nhắn xinh xắn, rõ ràng bốn phía náo nhiệt ồn ào nhưng cô lại có vẻ cô độc, đáng thương bất lực như một đứa trẻ lạc đường.

Tim anh lỡ nhịp, khi anh đang định đi về phía cô, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, chặn đường.

Lê Trang Trang mặc một bộ lễ phục màu nude, tao nhã hào phóng cười khanh khách nhìn Lệ Dạ Kỳ, "Thất ca, ngươi cũng tới?"

Lệ Dạ Kỳ nhàn nhạt gật đầu, nhìn về phía chỗ Ngôn Lạc Hi vừa đứng, nơi đó đã không còn bóng dáng của cô.

Anh thu hồi ánh mắt, nhìn Lê Trang Trang, "Vết thương trên người em đã lành chưa?"

"Ồ, làm sao có thể xuất viện nếu không có bác sĩ giỏi?"

Lê Trang Trang nói: "Bữa tiệc từ thiện hôm nay rất thú vị, có không ít doanh nhân nổi tiếng tới, mình tới một mình sao?"

Giọng nói của Lý Dạ Kỳ rất ôn hòa: “Thất tẩu của em buồn chán, ra ngoài hít thở không khí rồi"