Thất Gia, Vợ Ngài Lại Bướng Rồi!!

Chương 79



𝐄𝐝𝐢𝐭 𝐁𝐲 #𝐓𝐡𝐚𝐧𝐡𝐓𝐲̉

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lệ Dạ Kỳ thu bật lửa, xoay người đi ra ngoài. Không khí theo anh rời đi, không hề căng thẳng như trước đó, Ngôn Lạc Hi có chút thất thần, kim lập tức đâm vào trong thịt, đau đớn khiến cô phục hồi tinh thần nhìn đầu ngón tay chảy máu, đưa đến bên miệng mút.

Thay xong lễ phục ra ngoài, trong phòng nghỉ có thêm một nam một nữ, dưới ánh mắt lãnh khốc của người đàn ông mà run lẩy bẩy.

Ngôn Lạc Hi nhận ra, người đàn ông mặc quần áo nhân viên kia chính là người đụng cô vừa rồi

còn người phụ nữ, hẳn là người đã giẫm lên váy cô.

Phía sau truyền đến tiếng vang, khiến tất cả mọi người quay đầu nhìn lại. Lệ Dạ Kỳ nhìn cô, trong mắt lóe kinh ngạc. Cô mặc váy đỏ xinh đẹp quyến rũ động lòng người, anh đưa tay về phía cô, "Lại đây"

Ngôn Lạc Hi chậm rãi đi tới, cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của người đàn ông nắm lấy, anh nhẹ nhàng kéo, cô liền ngã ngồi bên cạnh anh, bên tai truyền đến giọng nói khàn khàn ủ dột của anh, "Người đụng và giẫm lên váy em đều tìm được rồi, em muốn xử lý bọn họ thế nào?"

Hai người kia run rẩy lợi hại hơn hiển nhiên vừa rồi đã trải qua một phen thẩm vấn.

Ngôn Lạc Hi nhíu mày, "Ai sai khiến các ngươi?

Lễ phục cùng giày dép sớm bị người động tay, nếu như không ai sai khiến bọn họ không vừa vặn một cái đụng vào cô, một cái giẫm lên váy cô.

Hai người vội vàng lắc đầu, người đàn ông kia vội vàng nói: "Không ai sai khiến tôi, Ngôn tiểu thư, xin lỗi là tôi không cẩn thận đụng vào cô, thấy cô không bị thương sợ cô truy cứu trách nhiệm tôi mới bỏ chạy mất.

Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn

Cô gái kia thấy thế, cũng nói: "Tôi cũng không cẩn thận giẫm phải váy cô, Ngôn tiểu thư, tôi xin lỗi"

Ngôn Lạc Hi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, áo sơ mi trắng phối với quần tây dài màu đen, cả người tản ra khí thế lạnh lùng quý phái bức người.

Người đàn ông thản nhiên mở miệng, giọng nói lạnh lùng. "Vậy sao? Năm vạn vừa chuyển vào thẻ ngân hàng của các người là gì?"

Hai người kia sắc mặt hoảng sợ, bùm một tiếng mềm nhũn ngã xuống đất, bọn họ không nghĩ tới người đàn ông này tâm tư kín đáo như thế, động tác nhanh chóng như thế, ngay cả bọn họ chuyển vào thẻ năm vạn đồng cũng tra được.

Ngôn Lạc Hi thấy thế, đáy mắt cô lạnh thấu xương, "Nói đi, ai sai khiến hai người?"

Hai người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không nói một lời cúi đầu.

Ngôn Lạc Hi lạnh lùng: "Nếu các người không chịu nói, vậy giao cho cảnh sát xử lý đi, thư ký Chu báo cảnh sát"

"Ngôn tiểu thư, cô đừng báo cảnh sát, nhà tôi trên có già dưới có trẻ, cả nhà đều chỉ vào một mình tôi nuôi sống, nếu tôi ngồi tù, người nhà tôi sẽ sống thế nào đây?"

Ngôn Lạc Hi mím môi không nói lời nào, nữ nhân kia sợ cô thật sự báo cảnh sát, vội vàng nói: "Ngôn tiểu thư tôi nói, là Lý Trí Viện phân phó chúng tôi làm vậy chỉ cần làm cho cô xấu mặt ở tiệc chúng tôi mỗi người nhận năm vạn."

Ngôn Lạc Hi không quá ngạc nhiên từ miệng cô ta nghe được cái tên này, mặt mày cô trầm xuống. "Ngoại trừ Lý Trí Viện, còn có người khác tham gia trong đó hay không?"

Cô gái kia lắc đầu. "Không có"

Lệ Dạ Kỳ ngước mắt nhìn Chu Bắc hiểu ý, dẫn người ra ngoài.

Đám người đều đi rồi, Lệ Dạ Kỳ nghiêng đầu nhìn người phụ nữ bên cạnh, "Em định xử lý chuyện này thế nào?"

"Đối xử như vậy với người khác có phải là độc ác quá không?"

Ngôn Lạc Hi chưa bao giờ hại người, nhưng Lý Trí Viện hết lần này đến lần khác gây rắc, còn không phản kích thì cô quá dễ bị bắt nạt.

"Không, có cần anh làm gì không? "Lệ Dạ Kỳ lẳng lặng nhìn cô.

Ngôn Lạc Hi lắc đầu, "Đối phó loại tiểu lâu la không cần Lệ đại thần ra tay"

"Lệ đại thần?" Lệ Dạ Kỳ nghiền ngẫm cách xưng hô này rất hứng thú nhìn cô.

Ở với cô, cô đặt cho anh không ít biệt danh, bị bắt nạt gọi anh là Lệ khốn nạn, Lệ thối tha lúc mất hứng gọi anh là chú cũng có khi nửa thật nửa giỡn gọi anh là chồng, cách xưng hô Lệ đại thần nghe cũng rất đặc biệt.

"Ừ, trong lòng tôi anh đã được thăng cấp siêu nhân lợi hại" Ngôn Lạc Hi cười híp mắt nói:

Chỉ hơn nửa giờ đã bắt được hai kẻ kia, người này không chỉ có tâm tư kín đáo hành động cũng rất chắc chắn. Cô đúng thật nhặt được bảo vật!

"Siêu nhân? Người Mỹ mặc quần lót đỏ bên ngoài?" Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, tựa hồ cũng không thích từ siêu nhân này.

Ngôn Lạc Hi bĩu môi: "Dù sao cũng là người rất lợi hại"

Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô, ba năm mới có một con mương, lại cách nhau mấy con đường, cho nên anh thường không hiểu cô nói gì: “Anh như thế này em có thấy chán không? ”

Nhìn hành động kiên quyết vừa rồi của anh đã làm mới nhận thức của cô, trong lòng thực sự ngưỡng mộ nha. Nhưng miệng vẫn nói: “Ừ, đúng là rất nhàm chán"

Hai mắt Lệ Dạ Kỳ hơi co rút đã từng có người trêu chọc anh nhàm chán, lo lắng tính tình anh như vậy về sau làm sao tìm được bạn gái, trong lòng chợt tràn ngập một cỗ cảm giác đau đớn.

"Nhàm chán hay không em cũng phải theo tôi cả đời"

Ngôn Lạc Hi liền bật cười thành tiếng. Người đàn ông thẹn quá hóa giận, đột nhiên ép cô tới.

Ngôn Lạc Hi không kịp lui, bị anh ép đến góc sô pha, giam cầm trong lòng ngực.

Hormone nam tính quanh quẩn ở chóp mũi, Ngôn Lạc Hi rụt người lại, đề phòng nhìn chằm chằm anh, "Lệ Dạ Kỳ, anh muốn làm gì?"

"Dám cười anh? "Lệ Dạ Kỳ hai tay chống ở bên hông cô, hơn phân nửa thân thể treo ở trên cô có khí thế thái sơn lấn áp.

Ngôn Lạc Hi vội vàng giơ tay lên làm ra vẻ thề, "Không có, tôi thề." Nhưng ý cười bướng bỉnh trong đáy mắt cô, rõ ràng không phải như vậy.

Ánh mắt Lý Dạ Kỳ cụp xuống, rơi vào đôi môi mềm mại như quả anh đào, đôi môi rất thích hợp để hôn, cô khẽ bĩu môi, tựa hồ đang cầu hôn anh. Thân thể hai người kề sát, cho dù cách quần áo vải vóc, còn có thể cảm giác được nhịp tim của nhau.

Ý cười trong đáy mắt Ngôn Lạc Hi chậm rãi biến mất, nhìn ánh mắt nam nhân càng ngày càng trầm ám, cô cảm giác được nguy hiểm, vừa muốn đẩy anh ra, bàn tay to chế trụ cổ tay của cô, đè ngược lên sô pha.

Lệ Dạ Kỳ phút chốc cúi đầu, đôi môi mỏng lạnh áp tới, mang theo sức mạnh không thể kháng cự chiếm lấy môi cô.

Không cho cô bất kỳ thời gian suy nghĩ, ngang ngược, bá đạo cạy mở môi cô, chiếc lưỡi linh hoạt thăm dò trong khoang miệng, liếm qua đầu lưỡi, quấn lấy, truy đuổi, chơi đùa.

Đầu óc Ngôn Lạc Hi trắng bệch, hơi thở nam tính lạnh lùng vây quanh cô, cô không ngừng run rẩy. Nụ hôn của anh, không có quá nhiều kỹ xảo, chính là ngang ngược cướp đoạt.

Nhưng mà cô lại không cảm thấy bất kỳ khó chịu nào, ngược lại bị hôn đến cả người mềm nhũn thậm chí quên phản kháng, còn không tự chủ được muốn đi đón ý nói hùa, đòi hỏi càng nhiều.

Ý nghĩ này quá kinh thiên động địa, Ngôn Lạc Hi cả người giật mình, đầu óc vốn mơ hồ trong khoảnh khắc tỉnh táo lại, cô dùng sức đẩy anh ra, vừa lăn vừa bò rời xa sô pha mê người kia.

Lệ Dạ Kỳ bất ngờ không kịp đề phòng bị cô đẩy ra, ánh mắt sâu thẳm, hô hấp khẩn trương, bình tĩnh nhìn cô, trong đôi mắt màu mực càng ngày càng đậm.