Lăn lộn hồi lâu, mãi đến khi lên xe, thời gian mới thực sự thuộc về tôi và Lục Tần.
Tôi ngồi vào ghế phụ và mỉm cười nhìn anh ấy.
Cho đến khi anh mở rộng vòng tay và dịu dàng nói: "Lại đây, ôm anh một cái."
Tôi vừa nhào vào vòng tay anh, lòng nóng như lửa đốt, nỗi nhớ mong chất chứa suốt hai tháng nay lại bùng phát.
"Thầy Lục, em rất nhớ anh."
Tôi ngả người vào vòng tay anh, nắm tay anh thật chặt, tôi chỉ cảm thấy mình muốn gần anh hơn.
Lục Tần hôn lên đỉnh tóc của tôi, khô khan nói: "Anh cũng nhớ em."
Tôi ngước lên và hôn lên cằm anh.
Ánh mắt chạm nhau, Lục Tần cúi người hôn lên môi tôi, tôi nhiệt tình đáp lại.
Không khí trên xe dần nóng lên
Tôi có chút thở hổn hển, Lục Tần buông tôi ra, nói: “Tối nay đến chỗ của anh đi?”
Người tôi cứng đờ, cái này, cái này, nghe tôi nói vậy, chẳng lẽ Trương Na đoán đúng sao?!
Ngay sau đó, Lục Tần vỗ nhẹ lên trán tôi.
Anh đùa: “Em đang nghĩ cái gì vậy? Anh lại trêu tôi: "Anh chỉ cảm thấy đã quá muộn, ký túc xá của trường hẳn là đã khóa, cho nên anh để cho em tới chỗ của anh ngủ một đêm"
"Tiện thể, ở lại với bạn gái nhỏ của anh một đêm để giải tỏa nỗi đau thất tình. Nếu em muốn trở lại, cũng không phải là không thể."
Nghe đến đây, mặt tôi nóng bừng, hai tay ôm dây an toàn ngồi thẳng dậy, nhỏ giọng phủ nhận: “Em không nghĩ ngợi gì cả, kí túc đã đóng cửa rồi, em đến chỗ anh. Nhân tiện..."
"Một đêm với bạn trai cũ, em cũng nhớ anh ấy....."
Nói xong, má tôi bị bàn tay to lớn của Lục Tần nhéo nhéo.
Anh giả vờ hung dữ đe dọa tôi: “Đến lúc phải phạt em rồi, đúng không? Về nhà đợi đấy cho anh”
Tôi không ngại cười đáp lại, và nói chuyện với anh ấy về những chuyện đã xảy ra ở trường trên đường đi.
Anh ấy luôn nắm tay tôi và đáp lại bằng một nụ cười trầm ấm
Ngoài cửa sổ có muôn ngàn ánh đèn, được ở bên anh dường như là hạnh phúc.
29
Lục Tần đưa tôi đến nhà của anh ấy ở trung tâm thành phố, nghe nói anh ấy đã mua nó bằng số tiền kiếm được sau khi tốt nghiệp.
Tôi chưa kịp vào thì đã bị anh ấy áp vào thành cửa và hôn tới tấp
Khi bàn tay to luồn vào vạt áo tôi, tôi không khỏi khẽ ừ một tiếng.
Mà Lục Tần cũng chú ý tới quần lót khác thường của tôi, hắn nhướng mày giễu cợt nhìn tôi, thanh âm khàn khàn: "Cố ý mặc nó à?"
Hai má tôi nóng bừng, cúi đầu không dám nhìn anh: "Không phải đâu."
Lục Tần cười khúc khích, sau đó ôm tôi đi về phía phòng tắm.
Với ánh đèn dịu nhẹ sau lưng, đêm nay, tôi thấy một Lục Tần rất khác.
Khác với vẻ lạnh lùng uy nghiêm ngày thường, ánh mắt của anh vào ban đêm có chút hoang dã và bá đạo, giống như một vị thần bị lôi xuống từ thiên đàng.
Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trong vòng tay của anh ấy, khi nhìn lên, tôi thấy khuôn mặt đang say ngủ của anh ấy ở gần bàn tay.
Đó là một cảm giác tuyệt vời, giống như chúng tôi là những người thân thiết nhất với nhau.
Tôi không thể không hôn lên môi anh ấy.
Bàn tay đặt trên eo tôi siết chặt, giọng Lục Tần như mới tỉnh lại khàn khàn, nói: “Đừng dụ dỗ anh nữa, anh không chịu nổi đâu.”
Tôi không khỏi xấu hổ, nhớ tới tối qua suýt chút nữa đã đi đến bước cuối cùng, may mà Lục Tần kịp thời dừng lại
Tôi cuộn tròn trong lòng anh, ngón trỏ vô thức xoa xoa cằm anh, thì thầm: “Đã đến giờ đi học rồi.”
Lúc này Lục Tần mới mở mắt, vòng tay ôm lấy tôi, hôn tôi.
Anh nhìn tôi trong vòng tay anh và cười: "Chào buổi sáng, bạn gái nhỏ của anh."
30
Sau khi Lục Tần trở về, tình yêu của chúng tôi chính thức đi đúng hướng.
Vào ngày tốt nghiệp, bố mẹ chúng tôi gặp nhau, bố mẹ anh ấy rất tốt và coi tôi như con gái ruột của họ.
Nói về kế hoạch tương lai của chúng tôi, tôi bày tỏ mong muốn tiếp tục học, Lục Tần cũng ủng hộ điều đó, nói rằng sau khi tôi học xong sẽ kết hôn cũng không muộn.
Năm thứ hai cao học, tôi và đàn anh vừa trở về sau khi tham gia một dự án.
Đàn anh kể về những điều đáng xấu hổ của anh ấy trên đường đi, và tôi cười rất vui vẻ.
Khi tôi đến cổng trường, tôi tình cờ gặp Lục Tần, người đến đón tôi vào cuối tuần, mắt tôi sáng lên, phấn khích chạy đến và gọi thầy Lục
Thật không ngờ, đàn anh đã hiểu lầm, cũng gọi “thầy Lục” theo tôi, rồi bắt đầu tự giới thiệu...
Lục Tần lúc ấy nhàn nhạt liếc tôi một cái: "Bạn học Tang Mạt, em không giới thiệu anh với vị đàn anh này sao?"
Lúc đó anh ấy đầy ghen tị khiến tôi bật cười không ngớt và nói với đàn anh rằng đây là bạn trai của tôi.
Anh ấy cũng rất xấu hổ và liên tục xin lỗi.
Tối hôm đó khi tôi về nhà, Lục Tần không biết vì sao lại nhốt mình trong phòng làm việc, tôi rủ anh đi ăn cơm, nhưng anh vẫn giữ bí mật với tôi.
Kết quả là rạng sáng, anh dụ tôi đến cục dân chính lấy giấy đăng ký kết hôn.
Tôi đã từng tò mò không biết làm sao anh lại có được sổ hộ khẩu của tôi, Lục Tần cười đắc ý nói cha mẹ tôi đã lén đưa cho anh ấy.
Nhìn tờ giấy đăng ký kết hôn trong tay, Lục Tần ôm lấy tôi, dịu dàng nói: “Anh đã từng sợ em vì tuổi còn trẻ mà kết hôn quá sớm sẽ hối hận”
"Nhưng hiện tại, em đã không có cơ hội để hối hận."
"Tang Mạt, anh yêu em."
Tôi nép vào vòng tay anh cười hạnh phúc và sung sướng.
"Lục Tần, em cũng yêu anh."
(HOÀN CHÍNH VĂN)