Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

Chương 17: Phương Yến lên sân khấu



Diệp Triều Nhiên vốn tưởng rằng chuyện của công ty Diệp Bùi sẽ giải quyết rất nhanh, thật không ngờ nửa đêm cậu dậy đi vệ sinh, đèn trong phòng khách vẫn còn sáng, tivi vẫn còn đang chiếu bộ phim cung đấu, âm thanh rất nhỏ, Tống Nhã dựa vào sô pha phòng khách, dường như là ngủ thiếp đi.

Nhìn thời gian, đã 3 giờ sáng.

Diệp Bùi vẫn chưa về nhà.

Diệp Triều Nhiên không kìm được mà nhíu mày, bước nhanh đến, vỗ nhẹ vai Tống Nhã.

Tống Nhã mở mắt, nhìn thấy Diệp Triều Nhiên hơi ngẩn ra: "Con sao còn chưa ngủ?"

"Con dậy đi vệ sinh, mẹ đừng ngủ ở đây, ba còn còn chưa về sao?" Diệp Triều Nhiên nói.

Tống Nhã hơi ngồi thẳng dậy, cầm điện thoại lên nhìn, lắc đầu: "Vẫn chưa."

Diệp Triều Nhiên nghe thấy lập tức nhíu mày, trước đây cho dù Diệp Bùi bận thế nào, cũng không quá 12 giờ mà không về nhà, xem ra chuyện hôm nay quả thật là có chút khó giải quyết.

"Vậy mẹ về phòng ngủ trước đi, con gọi điện thoại cho ba hỏi xem." Diệp Triều Nhiên nói.

Tống Nhã lắc đầu: "Không cần, con đi ngủ trước đi, ba con trước đó đã gọi cho mẹ, nói tối nay có thể không về, là mẹ xem phim ngồi đợi mà ngủ quên mất."

"Vậy mẹ về phòng đi ngủ trước đi," Diệp Triều Nhiên an ủi Tống Nhã, thuận tay tắt tivi, "Nói không chừng sáng sớm mai là ba về rồi."

Tống Nhã cười cười, không từ chối ý tốt của Diệp Triều Nhiên, về phòng đi ngủ.

Chỉ là hai người không ngờ được, sáng sớm hôm sau Diệp Bùi cũng chưa về nhà.

Diệp Triều Nhiên rất kinh ngạc, cậu ẩn ẩn ý thức được chuyện này chỉ sợ không phải là chuyện nhỏ: "Là xảy ra chuyện gì rồi sao? Có cần con giúp đỡ không?"

Tống Nhã đang mặc áo khoác chuẩn bị ra ngoài, nghe thấy câu này lập tức cười: "Một đứa con nít như con có thể giúp được gì?"

"Con cũng không còn nhỏ nữa, không qua bao lâu là 17 tuổi rồi!" Diệp Triều Nhiên nói.

Tống Nhã cười: "17 cũng chưa thành niên!"

Đối diện với gương mặt nghiêm túc của Diệp Triều Nhiên, Tống Nhã đưa tay xoa xoa đầu cậu: "Được rồi, ba con sẽ xử lý tốt chuyện của ông ấy, còn con, cũng không cần phải lo lắng! Mẹ bây giờ phải ra ngoài rồi, con có đi cùng không?"

Diệp Triều Nhiên còn đang muốn nói, nhưng nhìn thấy mệt mỏi dưới đáy mắt không xua đi được của Tống Nhã, nửa câu còn lại nghẹn lại trong cổ họng cậu.

Tống Nhã nói không sai, cậu lại không thể giúp được gì.

Cho dù là cậu trước khi trọng sinh hay sau khi trọng sinh, cũng không biết gì về tài chính.

Có điều có một chuyện Diệp Triều Nhiên vẫn biết, cậu đổi cách nói uyển chuyển hơn: "Trước đó con ở trên lớp nghe thầy giáo nói, tình hình ngành tài chính tương lai mấy năm sau có thể không được tốt, ba thực ra có thể bán bớt cổ phần trong tay, để làm nguồn vốn cũng không tồi."

Tống Nhã nghe thấy lời này, có hơi kinh ngạc nhìn Diệp Triều Nhiên.

Diệp Triều Nhiên cho rằng mình nói sai: "Sao vậy ạ?"

Tống Nhã cười: "Ba con trước đó cũng nói với mẹ như vậy, hai người thật là ba con đồng lòng! Nghĩ cũng giống nhau!"

Diệp Triều Nhiên cười lên, đồng thời cũng thở phào, xem ra Diệp Bùi còn nghĩ xa hơn cậu, cậu quả nhiên là lo lắng vô ích rồi.

Buổi chiều hôm đó tan học, Diệp Triều Nhiên cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Bùi mệt mỏi ở nhà.

Diệp Bùi gần như mà cả đêm không ngủ, lúc này đang nằm trên sô pha ngủ bù.

Cho dù là động tác của Diệp Triều Nhiên có nhẹ đến đâu, vẫn ồn làm Diệp Bùi tỉnh dậy.

Nhìn Diệp Bùi ngồi dậy, Diệp Triều Nhiên xin lỗi nói: "Con làm ồn đến ba ạ?"

Diệp Triều Nhiên nhìn rõ thấy là Diệp Triều Nhiên, lắc lắc đầu hòi: "Tan học rồi à."

"Vâng." Diệp Triều Nhiên nói, "Mẹ còn chưa về ạ?"

Diệp Bùi lắc đầu, lại hỏi: "Mẹ con tối qua ngủ thế nào?"

"Ba không về, mẹ cũng không về phòng ngủ." Diệp Triều Nhiên nói chuyện tối hôm qua Tống Nhã ngủ trên sô pha nói cho Diệp Bùi nghe.

Diệp Bùi thở dài, nói: "Ba biết ngay mà."

Diệp Triều Nhiên không nhịn được sáp lại, nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng hỏi: "Ba, công ty ba rốt cuộc là có chuyện gì? Trước đây cũng từng thấy ba bận như vây..."

Diệp Bùi lại không giấu diếm Diệp Triều Nhiên, nói thẳng luôn: "Ba định dừng hợp tác với đối tác công ty."

Diệp Triều Nhiên chấn kinh: "Dừng hợp tác? Tại sao ạ?"

Diệp Bùi đơn giản nói rõ nguyên do: "Lý tưởng không hợp nhau, cả tối hôm qua đều đang xử lý chuyện này, đợi mẹ con về, ba sẽ nói tỉ mỉ với hai người."

Tống Nhã không bao lâu sau cũng về nhà, một nhà ba người ngồi ở phòng khách, mở một cuộc họp gia đình nhỏ.

Đối tác của Diệp Bùi là nhà đầu tư của Diệp Bùi, cũng là bạn tốt của Diệp Bùi.

Năm đó Diệp Bùi bắt đầu lập nghiệp, ông ta đã giúp Diệp Bùi rất nhiều.

Nhưng công ty từ lúc bắt đầu lập nghiệp duy trì lợi nhuận mỗi năm, đều là công lao của Diệp Bùi.

Diệp Bùi nảy ra ý dừng hơp tác, trừ nguyên nhân vì đối tác có nhiều lý tưởng không hợp nhau ra, còn vì tối qua đối tác này đã tự mình tiếp nhận cái đơn hàng lớn kia.

Đơn giản mà nói, công ty của Diệp Bùi chính là quản lý tài chính cho người có tiền, tài trợ cho người thiếu tiền. Nhưng mỗi một công ty có quy mô không giống nhau, công ty trách nhiệm hữu hạn có thể hạn chế về số tiền mà công ty có thể chịu trách nhiệm.

Số tiền quá lớn, Diệp Bùi không hề có năng lực đảm đương được.

Nhưng đối tác lại dưới tình huống không thông qua Diệp Bùi cho phép, tự ý ký hợp đồng với người ta.

Diệp Bùi và ông ta nói chuyện không có kết quả, mới nảy ra suy nghĩ này.

Tống Nhã nói trước: "Anh có nói suy nghĩ của anh cho anh ta không?"

Diệp Bùi khẽ gật đầu: "Nói rồi, cho nên tối qua cũng vì chuyện này mà cãi nhau."

Một công ty chấp dứt hợp đồng với đối tác, sẽ đối mặt không chỉ là chuyện chia tiền, còn có nghiệp vụ trước mắt của công ty, nhiên viên và nhiều vấn đề khác.

Tống Nhã nói: "Cho dù anh đưa ra quyết định gì, em cũng sẽ ủng hộ anh."

Diệp Triều Nhiên cũng nhanh chóng tỏ thái độ: "Con cũng vậy!" Cậu thật sự cảm thấy rằng ngành tài chính là một có bất ổn lớn, nguy hiểm quá cao, vì vậy đã đưa ra chủ ý cho Diệp Bùi, "Thực ra con cảm thấy ngành công nghiệp trò chơi cũng không tồi, ba tương lai có suy nghĩ đổi ngành không?"

Diệp Bùi và Tống Nhã cùng cười lên, Diệp Bùi nói: "Chuyện này của ba còn chưa xử lý xong, con đã nghĩ xong đường lui cho ba rồi, còn tìm cho ba một ngành nghề khiến ba rụng tóc nhanh nhất à, con là sợ mẹ còn còn chưa đủ chê ba à?"

Diệp Triều Nhiên chớp chớp mắt, cười nói: "Tóc ba dày như vậy, sao có thể hói được? Hơn nữa cho dù ba bị hói, con tin mẹ cũng không chê ba, đúng không ạ?"

Cậu nhìn Tống Nhã.

Tống Nhã vốn dĩ đang cười, lúc này biểu tình hơi nghiêm túc lại, bà chần chừ hồi lâu, không nói gì.

Phản ứng này lập tức đâm vào chỗ đau của Diệp Bùi, vẻ mặt khó tin mà nhìn Tống Nhã: "Em lại còn thật sự chê anh!"

Một hồi lâu sau, mới vang lên giọng nói có chút miễn cưỡng của Tống Nhã: "Không sao đâu, hói em cũng yêu."

"Em qua loa có lệ với anh!" Diệp Bùi tức giận.

Tống Nhã nặng nề thở dài.

Diệp Triều Nhiên lập tức cười càng to hơn.

Cậu thật sự thích ngôi nhà này!

.....

Thành phố A, nhà họ Phương.

"Cậu làm tốt lắm," Phương lão gia tử đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhận điện thoại, "Sau khi chuyện này thành công, tôi sẽ chuyển cho cậu số tiền như đã thỏa thuận."

Đầu dây bên kia truyền đến giọng cảm kích: "Vậy cảm ơn Phương lão."

Phương lão đáp một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Ông ta vừa cúp điện thoại, cửa phòng bị gõ từ bên ngoài, Phương Thịnh mở cửa, tươi cười nói: "Ông nội, Yến Yến hôm nay đã có thể xuống giường, bây giờ đang ở nhà ăn, ông có xuống ăn cơm không?"

Phương lão gia tử nghe thấy câu này lập tức cười lên: "Có thể xuống giường rồi? Tốt quá rồi! Ông đi xem Yến Yến!"

Phương Thịnh đi theo ông ta xuống tầng, cười nói: "Trạng thái hôm qua của Yến Yến tốt hơn nhiều, có điều hôm qua ông và bà nội về nhà muộn, em ấy đã ngủ rồi."

Đi đến nhà ăn, Phương lão gia tử vừa nhìn đã thấy thiếu niên ngồi ở nhà ăn.

Cậu ta cơ thể đơn bạc, nhìn từ xa, ngũ quan lại cực kỳ giống với Diệp Triều Nhiên. Nghe thấy động tĩnh, thiếu nhiên ngẩng đầu, lộ ra nụ cười mang theo bệnh trạng cười với Phương lão gia tử và Phương Thịnh: "Ông nội, anh."