Thế Thân Vạn Người Chê Trọng Sinh

Chương 30: Lễ hội văn nghệ trường



Đứng ở bên ngoài, Phương Thịnh hít vài hơi thật sâu, mới mở cửa bước vào.

Vừa đến huyền quan, anh ta đã nghe thấy giọng nói Phương Yến từ bên trong vang lên: "Là anh về rồi sao?"

Phương Thịnh đáp một tiếng.

Phương Yến đi ra rất nhanh, giọng nói mang ý cười: "Thế anh hai có theo anh về không?"

Đi đến phòng khách, Phương Yến nhìn sau lưng Phương Thịnh, không có ai, Phương Yến sửng sốt.

Trong lòng Phương Thịnh thở dài.

Anh biết không đem được Diệp Triều Nhiên về, Phương Yến sẽ thất vọng.

"Xin lỗi, Yến Yến," Phương Thịnh đổi xong giày, đi về phía Phương Yến, "Diệp Triều Nhiên cậu ta.... cậu ta hôm nay có chút chuyện, không thể đến nhà chúng ta."

Phương Thịnh không dám nói chân tướng cho Phương Yến, sợ em ấy không vui.

Trên đường về, Phương Thịnh lại nghĩ rất nhiều.

Những lời cô Vương nói đã mang lại cho anh ta đả kích rất lớn, anh ta không khỏi bắt đầu suy nghĩ, nếu như lời cô Vương là thật thì sao?

Trước đó hiểu biết của anh ta về Diệp Triều Nhiên quá phiến diện, hơn nữa hầu hết đầu là nghe truyền đạt từ người nhà mình.

Phương Thịnh đương nhiên sẽ tin tưởng người nhà mình, trong chuyện này có lẽ là có chút hiểu lầm.

Xem ra anh ta phải đi điều tra một chút.

Phương Yến nghe thấy Diệp Triều Nhiên không về nhà bọn họ xong, khéo miệng cong lên mắt nhìn có thể nhìn thấy mà hạ xuống.

Phương Thịnh thu hồi suy nghĩ linh tinh, trước tiên đặt chú ý lên người Phương Yến.

"Đừng không vui." Phương Thịnh đưa tay xoa xoa đầu Phương Yến.

Phương Yến bĩu môi: "Em biết, em biết anh hai có thể bây giờ đang có chút thành kiến với nhà chúng ta, cho nên mới không đồng ý về nhà chúng ta, em có thể đợi..."

Vẫn là không lừa được Phương Yến.

Phương Thịnh nhìn cậu ta hiểu chuyện như vậy, trong lòng mềm nhũn: "Em có thể nghĩ như vậy thì tốt."

Cả nhà họ, từ trên xuống dưới, gần như cũng chỉ có Phương Yến, là từ đầu đều cuối đều có thái độ như cũ với Diệp Triều Nhiên.

Yến Yến nhà họ thật sự rất lương thiện.

Phương Thịnh càng cảm thấy áy náy, nói: "Không bằng hôm nay anh chơi game với Yến Yến nhé?"

Phương Yến nghe câu này khóe miệng lập tức cong lên: "Anh hôm nay không có làm việc sao?"

"Công việc nào có quan trọng bằng em?" Phương Thịnh cười, "Đi, chúng ta đến thư phòng."

Phương Yến lập tức vui vẻ.

Chỉ là dù sao sức khỏe Phương Yến không tốt, cho nên thời gian hai người chơi game cũng rất ngắn.

Đến 10 giờ tối, Phương Thịnh đúng giờ vươn tay với Phương Yến.

"Lại chơi thêm một ván được không?" Phương Yến ôm điện thoại không muốn buông.

Phương Thịch lặp lại: "Yến Yến."

Phương Yến thở dài, không tình không nguyện đưa điện thoại vào tay Phương Thịnh: "Được rồi được rồi, em biết rồi."

Phương Thịnh lập tức cười lên: "Đợi sau này sức khỏe em tốt lên, em muốn chơi đến mấy giờ thì anh sẽ chơi cùng em."

Nói xong câu này, Phương Thịnh sửng sốt một chút.

Còn Phương Yến, giống như là không phát hiện ra sự khác thường của anh ta, cười cười nói: "Vâng!"

Nhìn bóng lưng của Phương Yến, trong mắt Phương Thịnh toàn là khổ sở.

Sức khỏe của Yến Yến...còn có thể tốt lên không?

Không có ai trả lời Phương Thịnh.

Phương Thịnh đi ra khỏi phòng Phương Yến, ngồi một lúc lâu ở phòng khách.

Anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, gọi điện thoại cho một người.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã nhận điện thoại: "Alo, anh Thịnh, muộn như vậy rồi, có chuyện gì sao?"

Phương Thịnh trầm mặc một chút: "Cậu có thể giúp tôi điều tra một người không?"

"Người nào?"

"Đứa trẻ bị lạc mất của nhà chúng tôi, Diệp Triều Nhiên."

"Diệp Triều Nhiên?" đầu bên kia suy nghĩ một lát, bừng tỉnh, "Tôi nhớ ra rồi, anh sao lại nhớ ra điều ra người này?"

"Trong điện thoại nói không rõ được, sau này có thời gian tôi lại nói với cậu." Phương Thịnh nói.

"Được," đầu bên kia cũng không trễ nãi, rất sáng khoái đáp, "Tôi nhìn một chút, còn là học sinh à, rất dễ điều tra, muộn nhất là ngày mai tôi gửi tư liệu cho anh."

"Cảm ơn nhé."

Cúp điện thoại, Phương Thịnh lại gõ cửa phòng Phương Yến.

Phương Yến đã tắm xong, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, nhìn thấy Phương Thịnh, cậu ta cong cong mắt: "Anh ngủ ngon!"

Khóe miệng Phương Thịnh cong lên, gật gật đầu: "Ngủ ngon."

Tốc độ của bạn anh ta còn nhanh hơn Phương Thịnh tưởng, sáng sớm ngày hôm sau vừa dậy, anh ta đã nhận được email bạn anh ta gửi đến.

Phương Thịnh nhìn tư liệu trong email, hít một hơi thật sâu, mới mở ra.

Lúc ban đầu vẻ mặt anh ta vẫn còn rất ung dung, nhưng càng xem về sau, anh ta càng nhíu chặt mày hơn, tâm trạng càng ngày càng nặng nề.

Xem đến cuối cùng, Phương Yến hoàn toàn ngẩn cả người.

Người bạn mà anh ta liên lạc có giao tình mười năm với anh ta, cho nên phần văn kiện này chắc chắn không phải là giả.

Không làm giả cũng tức là...

Nhà bọn họ trước đâu hiểu lầm Diệp Triều Nhiên một cách thái quá!

Sự hiểu biết của Phương Thịnh về Diệp Triều Nhiên, đều là biết từ người nhà.

Trong mắt Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa, Diệp Triều Nhiên mặc dù thành tích tốt, nhưng làm người kiêu ngạo tự mãn, một chút cũng không khiêm tốn.

Trong mắt Phương lão gia tử và Phương lão thái thái, Diệp Triều Nhiên không có gia giáo, làm việc nói chuyện rất tùy ý, không hề tôn trọng họ.

Phương Thịnh cẩn thận nhớ lại những lần nói chuyện của anh ta với người nhà, hình như điểm duy nhất bọn họ công nhận chỉ có thành tích.

Lại nhìn tư liệu bạn tốt gửi đến, Diệp Triều Nhiên quả nhiên thành tích rất tốt.

Cho dù là ở lớp bình thường, thành tích mỗi lần thi đều có thể ném học sinh lớp mũi nhọn một đoạn xa.

Nhưng Diệp Triều Nhiên không chỉ có thành tích tốt, mà nhân duyên của cậu ta cũng rất tốt.

Bạn tốt của Phương Thịnh không thích nói lời khô khan, cho nên tư liệu gửi cho Phương Thịnh, bên trong còn có rất nhiều ảnh.

Từng tấm từng tấm ảnh chụp màn hình, toàn bộ ảnh trong tư liệu đều là bạn tốt chụp ảnh màn hình từ các trang mạng xã hội.

Bên trên đều là học sinh Nhất Trung hoặc là tất cả những người quen biết Diệp Triều Nhiên nói là lời khen ngợi.

Phương Thịnh lật đọc từng cái một, gần như là tất cả mọi người đều đang khen Diệp Triều Nhiên.

{A a a a a a a a a a a! Mọi người không biết hôm nay tôi gặp ai đâu!}

[Ai vậy?]

[Kích động như vậy, không phải là minh tinh chứ?]

[Lâu chủ mau nói mau nói!]

Lâu chủ: Tôi gặp được Diệp Triều Nhiên! Awsl Diệp Triều Nhiên người thật còn đẹp hơn trong ảnh!

[Woa, bạn đang nói là học bá lớp 1 sao?]

[A a a a a a a cuối cùng cũng có người khen Diệp Triều Nhiên đẹp trai rồi! Tôi cũng cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai, còn đẹp trai ơn Cố Nghiêu!]

Phương Thịnh nhảy qua những lời nói không có dinh dưỡng, chỉ nhìn lâu chủ lên tiếng.

[Lâu chủ: Chuyện là như vầy, hôm nay không phải là trời mưa sao, tôi không mang ô, đang đứng đợi ba tôi đến đón, tôi chán nên đi dạo quanh trường học, sau đó mình nhìn thấy Diệp Triều Nhiên đứng dầm mưa ở bên cạnh bồn hoa, bên cạnh còn có một chiếc ô. Tôi rất hiếu kỳ, bước đến nhìn, mới phát hiện cậu ấy thế mà đem ô để lại cho mèo hoang!]

Lâu chủ có thể là biết lời văn khô khăn không nói lên được điều gì, vì thế rất nhanh đã đăng ảnh lên.

Từ trong ảnh có thể nhìn thấy mặt đất ẩm ướt và những hạt mưa, hôm đó trời đổ cơn mưa quả thật không nhỏ.

Diệp Triều Nhiên chỉ mặc một bộ đồng phục đứng cạnh bồn hoa, trên ngời cậu ta đã bị ướt hết, cũng không rời đi, ở dưới chiếc ô, có một chú mèo nhỏ bị mua xối ướt.

[Lâu chủ: Sau đó tôi nhìn thấy Diệp Triều Nhiên ôm chú mèo đó đi rồi! Hẳn là đi đến bệnh viện!]

Phương Thịnh nhìn đến đây, thần sắc càng phức tạp.

Phương Thịnh cũng thích mèo, nhưng vì nguyên nhân sức khỏe của Phương Yến, anh ta chưa bao giờ nuôi mèo.

Trong thời gian mấy năm đi học ở nước ngoài, Phương Thịnh chỉ cần ở trên đường gặp được mèo hoang, anh ta đều dừng lại mua cho mèo hoang một chút đồ ăn vặt hoặc là thức ăn cho mèo.

Anh ta thậm chí còn tham gia xã đoàn cứu trợ mèo hoang, khi có thời gian sẽ tổ chức các bạn học cùng nhau đi giúp đỡ chăm sóc những tiểu thiên sứ này.

Theo như Phương Thịnh thấy, người nguyện ý tốn thời gian tinh lực đi chăm sóc những động vật nhỏ này, tính tình sẽ không quá xấu.

Trên tư liệu bạn tốt anh ta gửi đến cũng đưa ra kết luận như vậy.

Phương Thịnh không khỏi suy nghĩ sâu xa, lẽ nào còn thật là mình trách lầm Diệp Triều Nhiên trước?

Vừa nghĩ đến đây, Phương Thịnh có hơi ảo não, anh ta lúc đó sao không điều tra những tư liệu này rồi mới đi chứ?

Anh ta sớm nên nghĩ đến, cha mẹ làm việc không thận trọng, nói không chừng là bọn họ lúc đó không cẩn thận nói sai đắc tội với nhà họ Diệp, làm cho nhà họ Diệp bất mãn, mới có thái độ ác liệt như vậy với nhà họ.

Vậy còn ông nội bà nội thì lại tại sao?

Sắc mặt Phương Thịnh trầm xuống, anh ta cảm thấy bản thân phải đi tìm hiểu rõ về Diệp Triều Nhiên một lần nữa.

Nghĩ như vậy, Phương Thịnh dứt khoát cầm điện thoại, gọi cho cô Vương một cuộc điện thoại.

Cô Vương vốn dĩ muốn từ chối nói mình bận, nhưng nghe thấy giọng nói thành khẩn của Phương Thịnh, không khỏi lẩm bẩm, lẽ nào Phương Thịnh đã nghe hiểu những lời mình nói hôm qua?

Nghĩ như vậy, cô Vương cũng chỉ có thể đáp ứng.

Phương Thịnh chuẩn bị trước một vài món quà, rồi mới đến chỗ hẹn.

Cô Vương vốn dĩ còn hơi tức giận với Phương Thịnh, nhưng thấy hôm nay thái độ của Phương Thịnh rất thành khẩn, cũng khom người, không có bộ dạng cao cao tại thượng như hôm qua, trong lòng cô Vương mới thoải mái một chút, đối mặt với vấn đề của Phương Thịnh, cô Vương cũng không có trả lời có lệ cho qua, đem những gì mình biết, nhận thức về Diệp Triều Nhiên, toàn bộ nói cho Phương Thịnh nghe.

Cuộc nói chuyện kết thúc, cô Vương cũng không nhận quà của Phương Thịnh, rời đi trước.

Phương Thịnh đích thân tiễn cô Vương rời đi, trong đầu rất hỗn loạn.

Tư liệu bạn tốt của và những lời cô Vương nói không ngừng hiện lên trong đầu Phương Thịnh, Phương Thịnh bấy giờ mới biết bản thân trước đó có bao nhiêu phiến diện đối với Diệp Triều Nhiên.

Bọn họ đều sai rồi, sai đến thái quá!

Phương Thịnh lại một lần nữa không nhịn được, anh ta rất muốn lập tức đến nhà Diệp Triều Nhiên đích thân xin lỗi ngay bây giờ.

Nhưng ý nghĩ này thoáng qua, đã bị anh ta phủ định.

Không được, nhà họ Diệp bây giờ chắc chắn có rất nhiều ý kiến với nhà họ, cho dù bây giờ anh đến xin lỗi, nhà bọn họ cũng không nhất định có thể tha thứ cho họ.

Vậy nên làm thế nào đây?

Phương Thịnh nghĩ một hồi lâu, nghĩ đến cô Vương nói tuần sau là lễ hội văn nghệ của trường, không thì mình dứt khoát vào hôm văn nghệ của trường đích thân đến trường học xin lỗi Diệp Triều Nhiên?

Diệp Triều Nhiên dù sao cũng là em trai của mình, nghĩ đến mình lại vì những lời nói của cha mẹ mà tự cho mình là đúng trong lòng có bất mãn với cậu ta, Phương Thịnh cảm thấy rất áy náy tự trách.

Vừa vặn Yến Yến sức khỏe đã khôi phục cũng không sai biệt lắm, không bằng tuần sau anh ta và Yến Yến cùng đến xin lỗi Diệp Triều Nhiên vậy.

Bọn họ dù sao cũng là người một nhà, chỉ cần thái độ bản thân thành khẩn một chút, Diệp Triều Nhiên chắc chắn sẽ tha thứ cho bọn họ.

Phương Thịnh càng nghĩ càng thấy ổn, lại đến trung tâm thương mại một chuyến.

Những món quà hôm qua mang đến trường học cho Diệp Triều Nhiên là anh ta để cho thuộc hạ đi mua, hôm nay Phương Thịnh tịnh đích thân đi chọn lựa.

Chọn xong quà xong, Phương Thịnh đang chuẩn bị về, Phương lão gia tử gọi điện cho Phương Thịnh, nói có vài chuyện cần anh ta xử lý.

Phương Yến chỉ có thể đưa quà cho tài xế, dặn dò tài xế đi về đem những món quà này vào thư phòng.

Tài xế gật đầu, nhận lấy quà rồi lái xe về.

Tài xế ấn chuông cửa, vốn dĩ tưởng là người làm ra mở cửa, lại không nghĩ người mở cửa là Phương Yến.

Phương Yến nhìn thấy tài xế, chỉ thấy một mình anh ta, hỏi một câu: "Anh tôi đâu?"

Tài xế cười nói: "Tiên sinh còn có việc, muộn chút mới về."

Phương Yến gật đầu, lại nhìn túi to túi nhỏ trong tay tài xế, cười hỏi: "Những thứ này là anh tôi mua?"

Tài xế nói: "Phải, tiên sinh dặn dò để những món quà này vào thư phòng của tiên sinh."

Người làm một bên nghe thấy, lập tức cười đi ra: "Xem ra hôm qua đại thiếu gia nhìn thấy tiểu thiếu gia của chúng ta không vui, cho nên hôm nay ra người cố ý đi chọn quà cho tiểu thiếu gia."

Cô ta nói xong bước lên: "Nào, anh đưa cho tôi, để tôi đem lên."

Tài xế liền đưa quà cho người làm.

Khóe miệng Phương Yến vẫn luôn cong lên, cậu ta nói mà, anh trai sáng sớm đến chào hỏi cũng không chào cậu ta, đã đi ra ngoài, thì ra là muốn tạo bất ngờ cho cậu!

Người làm đóng cửa, nhìn Phương Yến: "Tiểu thiếu gia, những món quà này tôi để vào phòng cho cậu nhé?"

Phương Yến cong khóe miệng, rụt rè nói: "Nhưng chú tài xế không phải đã nói anh trai bảo đặt vào phòng anh ấy sao?"

"Ôi dào," Người làm vui vẻ nói, "Những món quà này người sáng suốt có thể nhìn ra được là chuẩn bị cho tiểu thiếu gia cậu, còn phải đặt vào phòng đại thiếu gia sao?"

"Đến lúc đó đại thiếu gia lại còn phải chạy thêm một chuyến," người làm chớp chớp mắt, "Phiền phức như vậy làm gì!"

Khéo miệng Phương Yến cong lên, không nói gì.

Người làm nhìn thấy cậu ta cũng không phải đối, liền ôm quà đền phòng Phương Yến.

"Tiểu thiếu gia, tôi đặt trên bàn cho cậu, bây giờ cách giờ cơm còn sớm, cậu không có chuyện gì thì bóc quà đi." Người làm nói.

Phương Yến gật đầu, cậu ta cũng có hơi hiếu kỳ, anh trai sáng sớm đã ra ngoài, rốt cuộc là chuẩn bị bất ngờ gì cho mình.

......

Phương lão gia tử gọn điện để cho Phương Thịnh đi xử lý chuyện hợp đồng.

Lúc đầu Phương lão gia tử cho thuộc hạ đi xử lý công ty đầu tư của Diệp Bùi, vốn dĩ muốn công ty Diệp Bùi không thu hồi được vốn. Nhưng ai mà biết Diệp Bùi lại ở trước khi ký hợp đồng với bọn họ, đã ngừng hợp tác với đối tác.

Nếu không phải hôm đó nhà họ Phương mời nhà họ Diệp dự tiệc, bọn họ vẫn chẳng hay biết gì.

Nhà họ Phương ở bữa tiệc mất hết mặt mũi, Phương lão gia tử sau đó tức giận trút hết lên người thuộc hạ.

Thuộc hạ cũng một bụng lửa giận, nhưng lại không liên lạc được với lão Đỗ, hắn ta chỉ có thể sáng sớm ngày hôm sau đi tìm lão Đỗ.

Lão Đỗ vẻ mặt xin lỗi, nói hôm qua nhà ông ta có chuyện riêng, bận đến mức điện thoại ông ta cũng hết pin.

Thuộc hạ làm sao có thể nghe lão Đỗ giải thích? Cơn giận xông lên muốn hủy hợp đồng với lão Đỗ.

Thuộc hạ nói câu này vốn dĩ chỉ là muốn chèn ép lão Đỗ một chút, để lão Đổ xin lỗi bồi thường cho hắn ta.

Lại không nghĩ lão Đỗ dứt khoát thuận theo lời của hắn nói tiếp, nói có thể hủy hợp đồng, nhưng chuyện hủy hợp đồng là do thuộc hạ nói ra, tiền bồi thường cũng không thể do công ty bọn họ trả.

Thuộc hạ nhất thời có mơ hồ.

Hắn ta lúc nào nói thật sự muốn hủy hợp đồng rồi?

Lão Đỗ lẽ nào không nghe ra hắn chỉ là muốn dọa nạt uy hiếp ông ta thôi sao?

Lão Đỗ sao lại không nghe ra được? Nhưng lúc này ông ta mới không chiều theo người này.

Tối hôm qua sau khi về nhà, ông ta cẩn thận nghĩ lại lời Diệp Bùi nói, cảm thấy Diệp Bùi nói rất có đạo lý, bây giờ thu tay lại vẫn còn kịp, mặc đù bồi thương chút tiền, nhưng chút tiền này ông ta vẫn có trả được, để đến sau này thì số tiền đó ông ta không trả nổi.

Vì thế lão Đỗ trực tiếp gọi điện cho pháp vụ, để pháp vụ đối ứng với thuộc hạ, lại để nhân viên khác thu hồi lại toàn bộ số tiền đầu tư của thuộc hạ.

Thuộc hạ bây giờ hoàn toàn chết lặng.

Khoảng thời gian trước Phương lão gia tử luôn quan tâm sức khỏe của Phương Yến, cũng không có thời gian để xử lý, chỉ để thuộc hạ kéo dài trước.

Bây giờ sức khỏe Phương Yến khôi phục tốt rồi, ông ta liền để cho Phương Thịnh đi đối ứng một chút.

Nếu như Diệp Bùi đã không còn ở công ty nữa, vậy thì số tiền này của bọn họ cũng không cần phải tiếp tục để ở công ty của lão Đỗ nữa.

Nhưng cũng không thể cứ như vậy mà bỏ qua, bên phía lão Đỗ là muốn nhà bọn nhận bồi thường tiền hợp đồng, bọn họ không thể nhận.

Chuyện hợp đồng không thể giải quyết trong một ngày, Phương Thịnh muộn một chút mới gọi điện thoại cho Phương lão gia tử, hỏi ông ta sao lại nghĩ đầu tư ở thành phố Nam vậy.

Phương lão gia tử đương nhiên không thể nói mục đích thật sự cho Phương Thịnh, chỉ là ậm ừ nói lúc đó cảm thấy rất có triển vọng, nên đầu tư chút tiền.

Phương Thịnh thở dài nói: "Số tiền này không phải là không thu hồi được, nhưng chúng ta chắc chắn phải trả tiền bồi thường hợp đồng."

Phưỡng lão gia tư nghe vậy lập tức nóng nảy: "Đây cũng không phải là chúng ta chủ động hủy hợp đồng, tại sao chúng ta phải trả tiền vi phạm hợp đồng?"

Phương Thịnh nói: "Lão Đỗ có ghi âm, cháu nghe rồi, quả thật là bên chúng ta nói hủy hợp đồng trước."

Phương lão gia tử lập tức sửng sốt.

Trong lòng ông ta mắng cái tên thuộc hạ vô dụng một trận, mới cắn răng nói: "Bây giờ bên phía lão Đỗ nói thế nào?"

Phương Thịnh nói: "Cách tốt nhất là giải quyết riêng, nếu đi đường kiện tụng, nhà chúng ta còn phải trả càng nhiều tiền hơn, ngày mai con sẽ nói chuyện với ông ta."

Cúp điện thoại, Phương lão gia tử rất tức giận.

Đã không trộm được gà còn mất nắm gạo, không chỉ không làm cho công ty Diệp Bùi phá sản, bọn họ lại còn phải đền một số tiền!

Số tiền ông ta đầu tư vào không nhỏ, tiền bồi thường hợp đồng đương nhiên cũng không phải con số nhỏ.

Phương lão gia tử càng nghĩ càng đau lòng, lại nghĩ đến nhà họ Diệp, trong lòng càng thêm tức giận.

Vừa nãy ông ta quên không hỏi, trước đó Phương Thịnh nói đi thăm Diệp Triều Nhiên, cũng không biết nói chuyện thế nào rồi.

Nếu như thái độ của Diệp Triều Nhiên với Phương Thịnh tốt hơn với bọn họ, vậy thì cũng không tồi.

Chỉ cần Diệp Triều Nhiên sau này theo Phương Thịnh về nhà họ Phương, ông ta sẽ không để Diệp Triều Nhiên bước ra khỏi cửa nhà họ Phương.

Nói ra thì, phòng phẫu thuật dưới tầng hầm đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi.

Phương lão gia tử cầm điện thoại lên, gọi cho bác sĩ gia đình.

.........

Đến ngày văn nghệ của trường, Diệp Triều Nhiên vẫn dậy rất sớm.

Có điều hôm nay cậu không đi gặp Khương Tầm Mặc luyện taewoodo, bởi vì cậu phải đến trường chuẩn bị diễn tập.

Mỗi lần đến lễ hội văn nghệ hội trường, mỗi lớp đều có một tiết mục.

Lớp 1 khối 11 năm nay chuẩn bị tiết mục là đồng ca, bọn họ vốn dĩ muốn diễn tập vũ đạo, nhưng sau đó cô Vương nói tiết mục đơn năm nay hầu hết là vũ đạo, chọn một tiết mục khác sẽ càng đặc sắc hơn một chút.

Vì thế cán bộ văn nghệ thương lượng với cả lớp, đưa ra quyết định đồng ca.

Diệp Triều Nhiên trước đó không có báo danh, bởi vì cậu không có hứng thú với đồng ca.

Nhưng chính vào hôm qua, cán bộ văn nghệ đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu, nói cậu đến cứu tràng.

Khúc cuối đồng ca của lớp bọn họ, có một đoạn độc tấu đánh đàn.

Học sinh biểu diễn độc tấu trước đó, cuối tuần nhà xảy ra chút chuyện, đến thứ 2 cũng xin nghỉ, thực sự không thể đến trường.

Cán bộ văn nghệ cũng biết đánh đàn, nhưng cô chơi dở lắm, mới qua được cấp 2, sợ trình độ của mình ảnh hưởng đến điểm của cả lớp.

Cô lại nghe ngóng rất lâu, mới biết Diệp Triều Nhiên thế mà đã qua cấp 8, vì thế lập tức ôm hy vọng đến nhờ cậy Diệp Triều Nhiên, nói cậu nhất định phải giúp đỡ.

Đây là giúp đỡ lớp Diệp Triều Nhiên đương nhiên không từ chối, lập tức đồng ý.

Nhưng thật ra thì lâu rồi cậu không đụng vào đàn, trong lòng có chút không yên, định sáng sớm đến trường luyện tập một chút.

Diệp Triều Nhiên vừa ra khỏi cửa, điện thoại trong tay rung lên, cậu mở điện thoại, phát hiện là Khương Tầm Mặc gửi tin nhắn đến.

[Hôm nay cậu không đến luyện tập?]

Chuyện có hơi phức tạp, gõ chữ nói không rõ được, Diệp Triều Nhiên gửi một đoạn tin nhắn thoại.

Không bao lâu Khương Tầm Mặc cũng gửi tin nhắn thoại sang: "Thế bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đi với cậu."

Diệp Triều Nhiên nói: "Vậy chúng ta gặp nhau ở cổng trường."

Diệp Triều Nhiên đi đến cổng trường, từ xa xa đã nhìn thấy Khương Tầm Mặc đứng ở trước cổng.

Khó có hôm không phải mặc đồng phục, Khương Tầm Mặc mặc một bộ quần áo thể thao, làm nổi bật dáng người cao cao của cậu ấy, ngũ quan tinh xảo càng đẹp mắt hơn.

Diệp Triều Nhiên đi lại gần, không nhịn được cảm thán: "Đẹp trai quá."

Khương Tầm Mặc nghe thấy câu này, quay đầu nhìn, Diệp Triều Nhiên đang cười hì hì nhìn hắn.

Trước đây Khương Tầm Mặc không phải không hiếu kỳ Diệp Triều Nhiên thích cái gì ở hắn, bây giờ hắn biết rồi.

Diệp Triều Nhiên chính là thích hắn đẹp trai!

Khương Tầm Mặc khắc chế khóe miệng cong lên.

Mặc dù lớn lên đẹp trai cũng không có gì không tốt, nhưng Khương Tầm Mặc vẫn hy vọng Diệp Triều Nhiên có thể phát hiện càng nhiều phẩm chất bên trong, như vậy mới thích càng lâu dài hơn.

Vì thế hắn mở miệng: "Cũng không chỉ là lớn lên đẹp trai."

Diệp Triều Nhiên đột nhiên cười: "Quả thật."

Khương Tầm Mặc còn thú vị hơn trong tưởng tượng của cậu, làm bạn với Khương Tầm Mặc rất thoải mái.

Khương Tầm Mặc lại hiểu lầm ý của cậu, khéo miệng cong lên càng cao.

"Đi thôi, chúng ta đến phòng học nhạc." Khương Tầm Mặc nói.

Diệp Triều Nhiên gật đầu, lại hỏi: "Cậu có biết đánh đàn không?"

"Có." Khương Tầm Mặc nói, "Qua cấp 10."

Hai mắt Diệp Triều Nhiên sáng lên: "Vậy thì quá tốt rồi, tớ lâu rồi chưa đụng đến đàn rồi, vừa khéo cậu chỉ điểm cho tớ một chút."

Khương Tầm Mặc: "Ừm."

.....

Phương Thịnh hôm nay cũng dậy rất sớm, mặc dù nói thời gian lễ hội văn nghệ trường cũng không bắt đầu quá sớm, nhưng anh ta phải dậy sớm gói quà cho Diệp Triều Nhiên.

Hai ngày cuối tuần anh ta ở bên ngoài xử lý công việc, không có thời gian gói quà.

Tắm rửa xong, Phương Thịnh đến thư phòng, nhưng tìm một vòng thư phòng, cũng không thấy quà anh ta mua đây cả.

Lẽ nào bị người làm đặt ở phòng khác rồi?

Phương Thịnh xuống tầng hỏi một chút.

Người làm nghe thấy, lập tức nói: "Những túi quà đó ở trong phòng tiểu thiếu gia."

Phương Thịnh nhíu mày: "Đặt trong phòng Yến Yến làm cái gì? Tôi không phải đã nói là đặt trong phòng tôi sao?"

Người làm nhìn thấy sắc mặt anh ta không đúng, trong lòng nói hỏng rồi, cũng không dám nói là chủ ý của mình, chỉ có thể nói: "Hôm đó tài xế đưa đồ đến, bởi vì bình thường đại thiếu gia mua quà đều đưa cho tiểu thiếu gia, cho nên hôm đó chúng tôi cũng cho rằng đại thiếu gia mua quà cho tiểu thiếu gia, nên trực tiếp..."

Phương Thịnh nghe không nổi nữa, trầm mặc xoay người đi, gõ cửa phòng Phương Yến.

Phương Yến vừa mới ngủ dậy, nghe tiếng gõ cửa liền xuống giường: "Anh, làm sao vây?"

Phương Thịnh không nói gì, anh ta liếc mắt nhìn những cái hộp ở dưới thảm, đều là quà anh ta chọn mua.

Anh ta lập tức bước nhanh đến, cầm lên, hộp quà đều bị bóc hết ra, thậm chí còn có một bộ trò chơi VR đã bị bóc ra dùng rồi.

Phương Yến không hiểu nhìn Phương Thịnh: "Anh, làm sao vậy? Những món quà anh tặng em có vấn đề gì sao?"

Sắc mặt Phương Thịnh khó coi, giọng nói có vài phần nghiêm khắc mà anh ta không phát hiện ra: "Tại sao em không được sự đồng ý của anh đã đụng vào đồ của anh?"

Sắc mặt Phương Yến xoạt cái trắng bệch.

Những món quà này, không phải là tặng cho cậu ta?

Vậy thì tặng cho ai?