Thiên Ninh Kỳ Hậu

Chương 17: Nữ nhân dịu dàng hiền thục



Nàng lại cùng A Ly dạo phố. Đường phố hôm nay có vẻ náo nhiệt lạ thường, người buôn kẻ bán qua lại tấp nập, xung quanh cũng được trang hoàng rất nhiều đèn lồng, trước mỗi nhà cũng đều treo đủ loại đèn sắc màu, nếu là trời tối hẳn sẽ đẹp vô cùng.

“A Ly, kinh thành hôm nay vì sao lại náo nhiệt như vậy?”

A Ly giọng háo hức, “Công chúa, người quên rồi sao? Ngày mai là Trung thu, đường phố nhộn nhịp, rực rỡ như vậy cũng là lẽ thường.”

Trung thu rồi sao? Vậy là nàng đến Thiên Ninh đã gần bốn tháng rồi. Nàng nghe trong tiếng nói của A Ly có điều rất mong chờ, bèn nói “Nghe ngươi nói xem chừng rất nóng lòng muốn được đi xem đúng chứ? Được rồi, các ngươi cũng theo ta suốt thời gian qua rồi, tối nay các ngươi cứ chơi cho thỏa thích đi.”

Đang đi trên đường, một đứa trẻ không biết từ đâu chạy tới xô trúng người nàng. A Ly ở phía sau vội đỡ nàng, gấp gáp hỏi han, “Công chúa, người có sao không? Còn đứa trẻ này từ đâu sao lại không nhìn đường gì, xô cả vào chúng ta rồi.”

Nàng xua tay, “Ta không sao.” rồi lại hỏi đứa nhỏ, “Nam hài tử này, ngươi có sao không?”

Đứa trẻ kia hai mắt nhìn nàng chăm chú, lắc đầu mấy cái, “Ta không sao!”

Nàng vuốt nhẹ hai vai đứa trẻ rồi mỉm cười, “Không sao thì tốt. Ngươi bị lạc sao? Để ta giúp ngươi phụ mẫu nha!”

Đứa bé bất ngờ cúi đầu, “Xin lỗi tỷ tỷ, là ta đã đụng phải tỷ.”

Hài tử này thực đáng yêu, lại rất có lễ phép. Nàng nhìn qua, đứa trẻ phỏng chừng hơn ba tuổi, mà đã hiểu phép tắc như vậy, hẳn là phụ mẫu đã dạy dỗ không tồi. Nàng càng nhìn, lại càng thấy có chút quen mắt.

Đâu đó bỗng có tiếng gọi lớn vọng lại, “Huân Nhi, con đâu rồi?”

Nàng ngước mặt lên nhìn, một nữ tử hoạt sắc sinh hương, gương mặt hốt hoảng đang chạy lại gần. Nàng ta chạy đến trước mặt nàng, vội vã ôm lấy hài tử kia, giọng nói tràn ngập sự lo lắng, “Huân Nhi, con đã đi đâu vậy? Làm mẫu thân lo lắng quá đi!”

Nữ tử này nàng đã từng gặp trước đây rồi, chính là trắc phi của Thần Vương. Trước đây gặp nàng ta ở yến tiệc của hoàng hậu cũng chỉ nhìn thoáng qua nhưng cũng đã thấy được dáng vẻ của một nữ tử xuất thân gia giáo, đoan trang, hiền thục, giờ đây gặp lại lại càng thấy được sự đoan trang bội phần.

Sau khi chắc chắn rằng nhi tử không sao, nàng ta mới từ tốn hành lễ, rồi cúi đầu tạ ơn.

“Lam Linh tham kiến Đông Lương công chúa! Đa tạ công chúa rất nhiều. Vừa rồi để lạc mất Huân Nhi, may mà gặp được công chúa.”

Nàng cũng thuận theo đáp lại, “Ta cũng chỉ là vô tình đụng trúng tiểu thế tử mà thôi. Trắc phi không cần khách sáo. Nhưng mà mấy ngày này đường phố đông người qua lại, trắc phi hãy để ý đến tiểu thế tử nhiều hơn, để không lại lạc mất.”


Cảnh Lam Linh nhiệt tình, “Nếu công chúa không phiền có thể đến vương phủ làm khách để Lam Linh mời chút trà chứ?”

Nàng cũng đồng thuận đi theo Cảnh Lam Linh.

Quả nhiên là vương phủ, lộng lẫy không thua kém gì Đông Cung mà nàng thường lui tới không ít lần. Cảnh Lam Linh đưa nàng tới đại sảnh rồi cho người mang trà bánh tiếp đãi nàng.

“Từ lần trước tại yến tiệc của hoàng hậu, Lam Linh đã vô cùng ngưỡng mộ tiếng đàn của công chúa, sau đó chưa từng gặp lại, đến nay mới có cơ hội trò chuyện cùng công chúa.”

Nhìn ngắm vương phủ từ ngoài cửa lớn đến từng nơi nàng đi qua, giờ là đại sảnh, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng, Cảnh trắc phi lại xinh đẹp dịu dàng, cử chỉ đoan trang, hiểu lễ nghi, phép tắc, quả đúng là hiền thê mà bất kì nam nhân nào cũng mong muốn.

Nàng nhớ đến lúc đi qua hoa viên, thấy có trồng rất nhiều phù dung, liền hỏi “Ta thấy trong hoa viên của vương phủ có trồng rất nhiều phù dung, trắc phi cũng thích loài hoa này sao?”

Ánh mắt Cảnh Lam Linh hơi rũ xuống, mang vẻ đượm buồn, thấp giọng “Lam Linh cũng không hẳn là yêu thích phù dung. Kì thực đây là loài hoa mà tam gia muội thích nhất. Khi còn chưa xuất giá, Lam Linh cùng tam muội vô cùng thân thiết, nhưng sau đó tam muội không may qua đời, Lam Linh nhớ thương muội muội mới trồng phù dung ở trước viện. Vương gia thấy vậy mới cho người trồng phù dung khắp hoa viên ở vương phủ.”

Nàng cảm thán, “Thần Vương điện hạ đối với trắc phi đúng là thâm tình. Người đời vẫn luôn nói rằng, nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian là khi gả cho phu quân yêu thương mình thật lòng. Xem ra trắc phi chính là người đó rồi.”

“Công chúa quá lời rồi. Phải rồi, ngày mai là trung thu, Lam Linh có chuẩn bị lục đậu cao, nếu công chúa không chê, Lam Linh sẽ cho người gói lại một ít tặng công chúa, coi như là tạ ơn công chúa về chuyện của Huân Nhi.”

Nàng không tiện từ chối đành nhận lấy. Trên đường hồi phủ, A Ly nhìn hộp gỗ đựng lục đậu cao bên trong, nói “Công chúa, hiếm khi nô tỳ thấy người đối với người khác không có đề phòng như vậy, còn nhận cả lục đậu cao nữa.”

Nàng điềm tĩnh trả lời, “Ai nói là ta không đề phòng. Càng là kẻ mới gặp lần đầu, càng phải cẩn trọng, nhưng đối với nữ tử mà nói, sự đề phòng ấy cần phải kín đáo. Để ta tin tưởng được, bất kể là ai cũng cần một thời gian dài.”