Thiếu Gia Ăn Chơi Đừng Làm Phiền Tôi

Chương 39: Ném hộp nhạc vào sọt rác



“ Nhà vệ sinh đằng kia đi xong ở kia đợi tôi không được đi lung tung đấy” cô giở giọng cảnh cáo hắn

Hắn ngoan ngoãn gật đầu đi vào hướng mà cô vừa chỉ còn Ngãi Giai đi vào trong phòng mình lấy đồ mà cô cần. Vừa vào liền thấy tủ cô bị ai lục lọi mọi thứ trong phòng đều bị xáo trộn hết cả lên

Cô lật đật đi tới kiểm tra ngăn kéo đang bị mở ra, Ngãi Giai đưa tay vào lục lọi gì đó trong ngăn kéo mãi mà chẳng thấy thứ cô tìm ở đâu vẻ mặt dần trở nên lo lắng

“ Không có ở đây” cô suy nghĩ gì đó liền nhanh chóng đứng dậy chạy ra ngoài trùng hợp bố cô từ ngoài về nhà

“ Ngãi Giai con về đột ngột thế” ông thấy cô liền tỏ ra ngạc nhiên

“ Bố! Bố có biết lúc nãy ai vào phòng của con không ạ”

“ Dì con muốn ăn bánh bà xã nên bố ra ngoài mua nên bố không biết, sao thế”



“ Phòng con như bị ai đó lật tung hết cả lên”

Ông vừa nghe cô nói gấp gáp người chạy vào phòng để xem, quả thật đúng như lời cô nói mọi thứ trong phòng đều bị người khác lật tung hết

“ Lỡ như nó quăng đồ lung tung rồi quên dọn nên căn phòng lộn xộn thôi có gì đâu mà um xùm hết cả lên” người phụ nữ tỏ vẻ khó chịu bước từ trong phòng đi về phía sofa, vừa nói vừa liếc nhìn cô

Từ lúc bố cô cưới bà ta mọi chuyện trong cái gia đình này đều do bà ta quyết định kể cả ngôi nhà mà mẹ cô để lại bà ta cũng chẳng tha, bà ta hết lần này đến lần khác làm khó dễ hai chị em cô nhưng Ngãi Giai vẫn im lặng cho qua để bố cô không phiền lòng về cô

“ Dì ở nhà không thấy ai vào phòng con ạ?” cô mặc kệ lời bà ta nói lúc này

“ Không biết, từ sáng giờ dì ở trong phòng không có đi ra ngoài với lại phòng con chẳng mất gì thì quan trọng vấn đề có ở nhà hay không chứ?”

“ Hộp nhạc cổ của con bị mất nên con mới hỏi mọi người”

“ Ý con là dì là người lấy nó à?”

Cô im lặng, bà ta nhìn bố cô liền bắt đầu giở trò “ ông xem con gái ông nghi ngờ tôi là người lấy cái hộp nhạc cũ kĩ đó kìa”

“ Chu Di ý con bé không phải vậy bà đừng có ăn nói lung tung”

“ Tới cả ông mà cũng không tin tôi?”



“ Ý tôi không phải vậy, bà bớt giận chút có được không” ông nhanh chóng đi đến dỗ dành ba ta

“ Vậy dì hãy giải thích cái nút áo của dì tại sao lại ở trong phòng con?” Cô giơ cái nút hình tròn tròn màu đen được rơi trong phòng mình

Bà ta giật mình đứng dậy đi tới trước mặt cô “ Thì lúc nãy dì có vào phòng mượn một ít đồ chắc là vô tình bị vướng ở đâu đó nên là bị rớt thôi chỉ vậy thôi con đã kết luận dì lấy hộp nhạc con rồi, đúng là chẳng xem ai ra gì”

“ Dì có biết tự tiện vào phòng của người khác sẽ bị kiện tội xâm phạm quyền riêng tư của người khác không” hắn từ trong nhà vệ sinh bước đến chỗ cô

Bà ta nhíu mày liếc nhìn hắn “ Cậu là ai vậy?”

Hắn chẳng quan tâm bà ta đang hỏi mình liền đánh trống lảng “ Dì có lấy thì khai ra đi đừng có đứng đây làm tốn thời gian của cô ấy”

“ Tại sao tôi phải lấy cái thứ vớ vẩn đó chứ bán cũng chẳng được bao nhiêu” bà ta không nhanh không chậm đi đến ghế ngồi

Hắn thấy thái độ của bà ta liền ngứa mắt “ Khi nãy tôi có thấy dì hay coi những cuốn tạp chí về thời trang vừa hay tôi lại quen biết những thương hiệu mà dì thích, dì chỉ cần nói cái hộp nhạc đó ở đâu những thứ dì thích tôi có thể đáp ứng?”

Bà ta nghe thấy bỗng thay đổi thái độ nịnh nọt hắn “ lúc sáng dì có họp mặt với mấy bà bạn nhưng chẳng có phụ kiện nào hợp với quần áo nên dì mới vào phòng con tìm xem, nào ngờ dì thấy hộp nhạc đó vừa cũ vừa bụi nên dì tiện tay vứt chúng vào sọt rác sau nhà rồi”

Thiên Hựu nhìn vợ mình trách mắng “ Không phải chứ sao bà lại vứt đồ của con bé khi không có sự đồng ý chứ? Lại còn là y vật của mẹ Giai Giai để lại nữa đúng là hết nói nổi”

“ Tôi cũng đâu biết cái thứ rẻ mạc đó lại là kỉ vật của mẹ nó để lại đâu chứ, ông trách tôi làm gì”

Trong khi hai người đang cãi cọ to tiếng với nhau, Ngãi Giai sau khi nghe được lời bà ta nói liền xoay người chạy thẳng ra ngoài để tìm chiếc hộp nhạc của mẹ cô để lại theo sau cô còn có hắn đi cùng

Ngãi Giai lục lọi hết những túi rác màu đen nằm gọn ở một góc thấy cô gấp gáp tìm kiếm như vậy hắn cũng xắn tay áo sơ mi lên tìm giúp cô

Tìm được một lúc hắn cũng tìm thấy nhưng tiếc là những chi tiết ở trên chiếc hộp nhạc đó bị rớt đi vài chi tiết “ Có phải cái này không?”

Cô quay sang nhìn “ Phải chính là nó”

Hắn thấy cô thở phào tay nhẹ nhàng lau chùi chiếc hộp nhạc cũ kĩ đó “ Nó quan trọng với cô lắm à”

“ Ừm là kĩ vật của mẹ tôi để lại trước khi bà ấy qua đời nhưng tiếc là bây giờ nó không được trọn vẹn như trước nữa rồi”